Chương 203: Ánh trăng phù du (2)
Nói cách khác, chỉ cần đối phương truyền ra chút tin tức, cho dù Gia Môn che dấu, cũng không muốn bị phù thủy chính thức của đối phương đuổi giết!
“Hèn hạ! ! !” “Chạy mau!” “Ah! ! !”
Năm học đồ đối diện rõ ràng không ngờ Gia Môn lại kiên quyết tàn nhẫn như thế, ngay cả chào hỏi cũng không cần đã trực tiếp động thủ.
Trong nháy mắt này, trên người hai học đồ mang theo một cơn gió lốc màu xanh lá, tốc độ tăng vọt, tránh thoát khỏi phạm vi công kích của dây leo.
Mà một học đồ khác, chung quanh bùng lên một vòng ngọn lửa màu đỏ, ngọn lửa hóa thành roi dài, không ngừng đánh vào chung quanh, trực tiếp thiêu đốt dây leo công kích tới.
Về phần hai học đồ cấp 2 cuối cùng kia, nhìn rất thê thảm, bị vô số dây leo trực tiếp trói thành quả cầu, khi dây leo không ngừng siết chặt, từng dòng máu màu đỏ không ngừng từ khe hở dây leo rơi xuống.
“Giết sạch bọn hắn!”
Trong nháy mắt khi Gia Môn công kích, bốn người Ba Tát Vi cùng Lôi Lâm cũng nhào tới.
“Hiện tại tao có thể khẳng định, đối phương hoàn toàn chính là một đám học đồ được bồi dưỡng được trong phòng ấm. Hoàn toàn chưa từng thấy qua cảnh tượng máu tanh, ở trước mặt cường giả chân chính thì chings nhỏ yếu như cừu non vậy!”
Lôi Lâm nhìn mấy học đồ đối diện, ánh mắt có chút thương cảm.
Hắn suy đoán, mấy học đồ đối diện có khả năng không tham gia lần huyết đấu kia, tâm tính hoàn toàn vẫn dừng lại khi còn ở học viện.
Nhưng hắn thích nhất là đối thủ như vậy, bởi vì không cần tốn quá nhiều sức mà, lợi ích thu được lại lớn nhất.
Lôi Lâm vừa chạy, khóe miệng nhanh chóng bật ra mấy âm tiết.
Thử! Một bàn tay đen kịt trực tiếp từ trong bóng mờ đưa ra ngoài, chộp vào trên mắt cá chân một học đồ cấp 3 của đối phương.
“Cánh tay bóng ma!”
Cờ-rắc! ! ! Bàn tay đầy tính ăn mòn trực tiếp hòa tan một vòng chân của đối phương, có huyết nhục không ngừng rớt xuống.
“Ah… Ai tới cứu cứu tao!”
Học đồ đối diện trực tiếp ngã trên mặt đất, tiếng gào khóc vang vọng rừng nhiệt đới yên tĩnh, vọt thẳng về phía chân trời.
“Tiểu tử! Mẹ mày sẽ đến cứu mày đấy!” Hạ Á khẽ cười đùa, vung tay lên, vài đạo ngân quang từ trong tay cô nàng bay ra, trực tiếp xuyên qua đầu gã học đồ ngã xuống đất kia.
Ầm! ! ! Đầu của gã học đồ kia giống như quả dưa hấu vỡ vụn, óc trắng và máu đỏ bắn đầy mặt đất.
Đối phương bị bọn Lôi Lâm công kích đợt thứ nhất đã trực tiếp chết mất ba người!
“Đáng giận! Lừa gạt!”
Hai học đồ cấp 3 cắn răng bay ngược lại, một người trong đó lấy từ trong túi quần áo ra một cái còi màu bạc. Trực tiếp đưa lên miệng mặt thổi.
XIU....XÍU… Chiêm chiếp! ! !
Tiếng còi chói tai trực tiếp truyền ra, cách đó không xa truyền đến một tiếng dã thú gầm nhẹ, nặng nề và khát máu, dường như đến từ giữa không trung.
“Đã ghi chép âm tần, so sánh trong kho tài liệu, dự đoán là phù du ánh trăng!”
Tiếng Chip nhắc nhở vang lên bên tai Lôi Lâm.
“Ánh trăng phù du?” Lôi Lâm cả kinh: “Khó trách đối phương muốn chọn đầm lầy làm chiến trường!”
Hắn lập tức quát to lên, “Cẩn thận! Đối phương có một con sinh vật khế ước! Là ánh trăng phù du, nhanh chóng rời xa đầm lầy!”
Rống! ! !
Hắn vừa hô xong, một bóng đen khổng lồ trực tiếp vượt trên rừng cây, đi tới trên không trung đầm lầy.
Đó là một quái vật khổng lồ toàn thân tản ra vầng sáng màu tím đen, lớn cỡ một con ngựa lớn, trên lưng mọc ra cánh giống như con dơi, cuối cánh còn một cặp móng vuốt cong cong, miệng há ra lộ ra hàm răng màu trắng sắc bén, một đôi mắt màu vàng trong đêm tối như ngọn lửa thiêu đốt.
“Chip! Quét qua sinh vật!” Lôi Lâm thầm nhủ trong lòng.
“Keng! Ánh trăng phù du có lực lượng: 5.2; nhanh nhẹn: 8.9; thể chất: 7.5; tinh thần: 3. 8; thiên phú: 1- lơ lửng, cánh khổng lồ của ánh trăng phù du có thể giúp chúng nó phi hành ở cự ly ngắn! 2- đầm lầy chi nộ, là con cưng của đầm lầy, ánh trăng phù du có thể khiến đầm lầy lửa giận, dùng đầm lầy công kích địch nhân, uy lực 7-9 độ!”
Hí! ! ! Lôi Lâm vừa mới lên tiếng nhắc nhở, ánh trăng phù du trôi nổi ở giữa không trung đầm lầy đã rống lên một tiếng khó nghe.
Khi sóng âm không ngừng truyền lại, mặt đầm lầy vốn vô cùng bình tĩnh đột nhiên nhấc lên rất nhiều rung động.
Rung động càng lúc càng lớn, cuối cùng thủy triều cao mười mấy mét nhấc lên, trực tiếp tràn về phía mấy người Lôi Lâm.
Nước đầm lầy màu xanh sẫm pha với rất nhiều bùn cát, mang theo cành khô cùng thi thể dã thú phô thiên cái địa tràn tới, rõ ràng có xu thế muốn che kín cả bầu trời.
“Làm tốt lắm! Bảo bối!”
Học đồ cầm cái còi hưng phấn rống to, “Giết bọn họ cho tao!”
“Đáng chết! Giết chúng tao, chỉ dựa vào tiểu côn trùng nào!”
Mấy người Lôi Lâm chạy ra khỏi phạm vi đầm lầy, mà công kích từ đầm lầy chi nộ chỉ có thể phát huy uy lực ở trong vùng đầm lầy, đình chỉ truy kích, nhưng Ba Tát Vi bị tụt lại đằng sau.
Lúc này hắn đối mặt với sóng lớn đang tràn về phía trước, trên mặt lại lộ vẻ bị vũ nhục.
Ầm! ! ! Thủy triều cực lớn đánh lên, mà ở bên ngoài thân Ba Tát Vi, tự động hiện ra một mặt khiên kim loại màu bạc cực lớn.
Tấm chắn dày hơn mười centimet, mặt ngoài tấm chắn vẫn còn một vòng hoa văn phức tạp thần bí, nhìn cực kỳ chắc chắn.
Cực lớn đầm lầy chi nộ đánh lên ở trên khiên, phát ra tiếng vang ầm ầm.