Chương 207: Phương pháp đi vào (1)
Đám người thảo luận đến tận đêm khuya, nhưng không thu được bất cứ kết quả gì.
Sau đó sau khi phân công người gác đêm xong, mọi người trở lại trong lều vải nghỉ ngơi và minh tưởng.
Lôi Lâm nằm trên giường phủ kín da sói màu trắng giản dị, trong lòng xuất hiện một tia xao động.
Đối với hắn mà nói, truyền thừa vốn thuộc tại mình bị rất nhiều người biết, hơn nữa ngay cả Chip quét qua đều không có bất kỳ thu hoạch gì khiến hắn có chút tâm phiền ý loạn.
Mà ngay cả việc minh tưởng mỗi ngày vốn phải tiến hành cũng bởi vậy mà trì hoãn.
“Có lẽ, mình không nên đặt tất cả hy vọng vào nơi này, Nam Hải bờ cực kì bao la, cứ cách vài thập niên đều sẽ xuất hiện học đồ du đãng thông qua khai quật di tích, đạt được tài nguyên mà tấn chức lên phù thủy chính thức, có rất nhiều cơ hội…”
Lôi Lâm an ủi chính mình, lập tức khẽ bật cười.
Hắn vốn coi truyền thừa của Đại phù thủy Thâm Hồng thành đồ của mình, khiến tâm thần hoàn toàn bị truyền thừa hấp dẫn, ngay cả lý trí cơ bản nhất của phù thủy đều bị ảnh hưởng.
Mà mấy người Gia Môn hẳn là cũng có tình huống giống nhau.
“Nôn nóng rồi thì không để mắt đến nguy hiểm!” Trên mặt Lôi Lâm đột nhiên biến thành vô cùng bình tĩnh.
” Học đồ của Ca Đặc Hiền Giả Phòng Nhỏ bị chúng ta diệt sạch, chuyên này nhất định sẽ khiến cho đối phương chú ý tới, phái ra học đồ cường đại thậm chí là phù thủy chính thức đến đây điều tra…”
“Mà căn cứ vào vị trí của Ca Đặc Hiền Giả Phòng Nhỏ, và cả tốc độ tin tức truyền về, thời gian mà mình còn không tới mười ngày…”
“Tám ngày, trong tám ngày tới nếu như còn không có phát hiện, phải rời khỏi nơi đây!” Trong ánh mắt Lôi Lâm bắn ra vẻ kiên định.
So sánh với truyền thừa của Đại phù thủy Thâm Hồng thì Lôi Lâm vẫn thấy cái mạng nhỏ của mình quý giá hơn đấy.
Sau khi quyết định xong, Lôi Lâm đột nhiên cảm thấy cả người thoải mái hẳn, ngay cả tinh thần dường như cũng đã nhận được tẩy luyện, trực tiếp tiến vào trong trạng thái minh tưởng…
Sáng sớm, tiếng chim sơn ca thanh thúy hót vang trực tiếp vang vọng trên không trung.
“Chào buổi sáng!” Lôi Lâm mỉm cười chào hỏi Hạ Á.
“Chào buổi sáng!” Hạ Á mang theo hai mắt đầy quầng thâm, xem ra đêm qua hoàn toàn không nghỉ ngơi tốt, trong mắt thậm chí còn có tơ máu, ánh mắt nhìn Lôi Lâm cũng biến thành có chút khó tin.
“Ta thật sự là không rõ, vì sao cậu có thể bình tĩnh như vậy!” Hạ Á nhịn mấy lần, rốt cục không nhịn được mở miệng hỏi.
“Đây là di tích một phù thủy chính thức lưu lại, nói không chừng bên trong còn có tri thức cùng tài nguyên cần thiết để tấn chức lên phù thủy chính thức…”
“Nhưng chúng ta còn chưa phát hiện ra nó, không phải sao?”
Lôi Lâm thích ý duỗi lưng về phía mặt trời mới mọc.
“Đối với vật còn chưa thuộc về mình, không cần có tham muốn giữ lấy quá mạnh mẽ, nếu không, người chịu khổ sẽ chỉ là chính mình!”
“Cậu thật sự là một người kỳ quái!” Hạ Á vuốt trán, “Có điều, các học đồ phù thủy hoặc nhiều hoặc ít đều có chút kỳ quái, cậu vẫn được tính là bình thường!”
“Có lẽ đi!” Lôi Lâm gật đầu, nếu mấy học đồ này biết di tích này là do Đại phù thủy Thâm Hồng lưu lại, chỉ sợ tình huống sẽ càng không ổn.
Chẳng qua. Hắn đương nhiên sẽ không nói tin tức này cho bọn hắn biết.
Năm người lục tục ra khỏi lều vải, cùng nhau ăn một bữa thịt chim nướng làm bữa sáng, rồi lại tụ tập cùng nhau thảo luận vấn đề.
“Tốt rồi! Hôm nay vẫn tự do hành động, cố gắng tìm kiếm!” Sau khi thảo luận hồi lâu còn không có kết quả, Gia Môn bất đắc dĩ nói ra.
Đây cũng là phương pháp phù hợp nhất với tình huống trước mắt.
Mặc dù có khả năng bị học đồ khác tiến vào di tích trước, nhưng chỉ cần cửa vào bị mở ra, đám người Gia Môn nhất định có thể cảm ứng được sóng năng lượng. Cùng lắm thì vào thời điểm phân chia cuối cùng, người phát hiện ra được phân nhiều thêm một phần là được.
“Cậu đang làm gì đó?”
Sau khi đám người tách ra bốn phía, Gia Môn nhìn thấy Lôi Lâm vẫn còn bồi hồi trên đỉnh núi, thậm chí cúi đầu thưởng thức cúc Bối Tháp Sồ, không khỏi tiến lên hỏi.
“Như cậu thấy, ta đang ngắm hoa!” Lôi Lâm lộ ra nụ cười.
“Vào thời điểm như thế này!” Hai mắt Gia Môn hơi đỏ, giống như muốn lên tiếng khiển trách thoáng Lôi Lâm.
“Tỉnh táo! Không nên gấp gáp!” Lôi Lâm đánh thủ thế “Đình chỉ”.
“Ngày hôm qua chúng ta đều quá mức chú ý dưới vách núi, rõ ràng không phát hiện bí mật trong biển hoa!”
“Bí mật? Cậu nói là cậu đã tìm được?” Vẻ mặt Gia Môn mừng như điên.
“Cái gì, Lôi Lâm đã có phát hiện sao?” Sưu sưu sưu! Ba bóng đen trực tiếp xuất hiện trước mặt Lôi Lâm cùng Gia Môn.
Chính là ba học đồ vẫn chưa đi xa.
“Ừm!” Trong ánh mắt chờ mong của đám người, Lôi Lâm chậm rãi gật đầu.
“Một người có thể dùng các loại phép thuật phi hành tới đây, bay đến giữa không trung nhìn xem!” Lôi Lâm lên tiếng.
“Ta đến!” Ba Tát Vi trực tiếp móc ra một quả cầu kim loại màu bạc, trên quả cầu còn tản ra chấn động mãnh liệt của vật phẩm ma hóa.
Khi quả cầu của Ba Tát Vi vặn vẹo vài cái, quả cầu kim loại thoáng một phát đã hòa tan ra, bám vào sau lưng Ba Tát Vi, biến thành một đôi cánh xinh đẹp màu bạc.
“Lại là vật phẩm ma hóa có thể tùy ý biến hóa hình thái!” Lôi Lâm phát ra tiếng tán thưởng.
Loại vật phẩm ma hóa này hoàn toàn có thể đạt tới trình độ vật phẩm ma hóa trung cấp, Lôi Lâm suy đoán là người luyện chế cố ý hạ thấp uy lực để học đồ sử dụng.
Cũng chỉ có một số trong gia tộc phù thủy cỡ lớn có lịch sử đã lâu mới có thể xuất hiện loại tình huống xa xỉ này.