Chương 209: Hoắc Lạp Nhĩ hắc xà (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 2,871 lượt đọc

Chương 209: Hoắc Lạp Nhĩ hắc xà (1)

“Không sai! Chiểu Công quốc cũng có tập tục như vậy!” Hai mắt Ba Tát Vi sáng ngời.

“Thử một lần nữa!”

Hắn trực tiếp đi tới trước mặt một tù binh, đó là một đứa bé có mái tóc màu lam, nhìn còn chưa trưởng thành: “Nên cảm thấy vinh hạnh đi! Tiểu tử! Có thể cống hiến sức lực cho các vị phù thủy vĩ đại!”

Ba Tát Vi cười lạnh, trực tiếp cắt đứt dây thừng trói bé trai.

“Cầm theo vật này, tốt nhất là để ở dưới cổ áo chừng mười ba centimet!” Lôi Lâm trực tiếp bẻ một đóa Cúc Bối Tháp Sồ, chọc vào dưới cổ áo bé trai.

“Công tác chuẩn bị đều đã hoàn thành! La Tư, Hạ Á, cẩn thận nhìn xem!” Gia Môn rống to với máy liên lạc.

“Ba, hai, một, thả!”

Ba Tát Vi dung một cánh tay trực tiếp kéo tóc bé trai, đi tới bên bờ vực, nhìn bé trai đang giãy dụa, khóe miệng lộ ra nụ cười rồi đột nhiên buông tay! ! !

Ah! ! !

Bé trai ở giữa không trung phun ra đồ bịt miệng, phát ra một tiếng kêu thê lương bi thảm!

Lập tức, hai tay của hắn không ngừng vung vẩy, giống như người bị đuối nước muốn tóm lấy cọng rơm cuối cùng.

“Hy vọng lần này có thể thành công!” Bên cạnh vách đá, ba người Lôi Lâm đứng thẳng nhìn bé trai vừa kêu thảm dần biến thành một điểm đen, tự lẩm bẩm.

Sau đó, ba người Lôi Lâm phát hiện ra một luồng năng lượng chấn động.

“Loại cảm giác này! Sẽ không sai đấy! Là chấn động khi Bí Cảnh mở ra, giống lần huyết đấu kia!” Khóe miệng Lôi Lâm khẽ cong lên.

“Soẹt soẹt rè rè…” Máy liên lạc cũng phát ra âm thanh.

“Không thấy rồi! Ta thấy người kia ở giữa không trung bị một ánh sáng bao phủ rồi hoàn toàn biến mất!” Giọng nói của Hạ Á cũng truyền tới, mang theo một tia kích động.

“Chúng ta lập tức đi lên!” Giọng nói của La Tư cũng thông qua máy liên lạc truyền tới.

Một lát sau, năm người tề tụ trên đỉnh vách núi, cùng sợ hãi thán phục không thôi đối với bố trí của phù thủy cổ đại.

“Dũng khí cùng kính ý! Ai có thể nghĩ tới đây!”

Hạ Á phát ra tiếng than sợ hãi: “Không dùng phép thuật phòng hộ, trực tiếp nhảy xuống vách núi, phía dưới còn có thật nhiều thạch kiếm được dùng thuật sắc bén thuật vĩnh hằng. Cho dù là phù thủy chính thức cũng không dám nếm thử…”

“Hơn nữa, còn phải mang theo một đóa Cúc Bối Tháp Sồ, nếu không, cửa vào Bí Cảnh cũng sẽ không mở ra…”

Gia Môn lộ ra vẻ tươi cười, “Lôi Lâm, làm tốt lắm!”

Lúc này, ngay cả Ba Tát Vi cũng lộ ra nụ cười khen ngợi, Hạ Á ở một bên vỗ tay cổ vũ.

“Đâu có! Đây cũng là mọi người nhắc nhở!” Lôi Lâm khẽ gật đầu, trên mặt ra một nụ cười khiêm tốn xen lẫn tự hào.

“Đã phát hiện ra cách vào bí cảnh rồi, chúng ta còn chờ gì nữa?” La Tư trực tiếp bẻ một đóa Cúc Bối Tháp Sồ, cài đóa hoa lên trên người mình.

“Còn bọn hắn!” Ba Tát Vi chỉ tay về phía mấy tù binh đang lộ vẻ hoảng sợ.

“Để ta giải quyết!” Gia Môn duỗi hai tay ra, dây leo màu xanh lá không ngừng lan tràn.

“Đợi một chút!” Lôi Lâm đột nhiên mở miệng, ngăn Gia Môn hành động.

“Làm gì, chẳng lẽ cậu muốn thay bọn họ cầu tình sao?” Ba Tát Vi nhìn Lôi Lâm, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.

“Không phải! Chẳng qua ta chỉ cảm thấy bên trong bí cảnh khẳng định cũng có thật nhiều cơ quan, nói không chừng còn có chỗ cần bọn hắn!”

Lôi Lâm đưa ra một lý do rất hợp lý.

“Hơn nữa!” Lôi Lâm khẽ vươn tay chỉ về phía mấy tù binh.“Nham thạch trói buộc!”

Đá hoa cương màu xám trắng trực tiếp từ lòng đất bắn ra, biến thành xiềng xích, trực tiếp một lần nữa trói chặt mấy tù binh.

“Người bình thường là không thể đột phá phép thuật trói buộc, như vậy cũng không sợ bọn họ chạy trốn!”

“Rất tốt! Nếu chúng ta lại tốn nhiều thời gian trong bí cảnh thì bọn hắn cũng sẽ bị chết đói, Lôi Lâm, cậu quả nhiên là một phù thủy!”

Ba Tát Vi tươi cười, trực tiếp hái một đóa cúc Bối Tháp Sồ vào trong tay.“Đi thôi! Còn chờ cái gì?”

“Nhảy!” Năm học đồ đều cầm theo cúc Bối Tháp Sồ rồi từ trên đỉnh vách núi nhảy xuống! ! !

Ầm! ! !

Trong quá trình nhanh chóng hạ thấp, ngay cả làn da Lôi Lâm cũng bị khí áp kịch liệt ép lõm xuống.

Ánh mắt của hắn hơi đỏ lên, cảm giác dòng máu toàn thân đều muốn chảy khỏi than thể vậy.

“Cảm giác nhảy lầu cũng là như thế này sao?” Vào lúc này mà Lôi Lâm vẫn có thể nghĩ ngợi lung tung.

Khi năm người hạ xuống một nửa, một vòng ánh sáng đột nhiên bùng lên giữa vách núi.

Vầng sáng hóa thành một màng mỏng, không khí bên trong vặn vẹo, lộ ra cảnh sắc trong một vùng không gian khác.

“Cửa vào bí Cảnh!” Ba Tát Vi la lớn.

Trước mắt năm người lập tức sáng rõ, một cảm giác mất trọng lượng bất ngờ kéo tới.

Sau cảm giác trời đất quay cuồng trôi qua, năm người Lôi Lâm đợi đi tới một huyệt động âm u.

“Một khu vực lớn như vậy, hẳn là ở dưới lòng đất! Chính là không biết rốt cuộc ở nơi nào, ở dưới vách núi đã bị pháp thuật dò xét rất nhiều lần, không thể nào là chỗ đó!”

Lôi Lâm chậm rãi bò dậy thể.

“Đưa bé trai kia đâu rồi?” Hạ Á sửa sang mái tóc rối bời trên đầu rồi đột nhiên lên tiếng: “Ngay từ đầu đã không thấy bé trai kia rồi!”

“Không chỉ như vậy!” La Tư cúi đầu xuống, ngón tay chỉ xuống mặt đất, ở đó xuất hiện một vũng máu, và cả quần áo bé trai bị rách nát.

“Quả nhiên, trong bí cảnh mặc dù có truyền thừa, nhưng vẫn kèm theo nguy hiểm!”

Sau khi Lôi Lâm nhìn đến cảnh này, đáy mắt có hào quang chợt lóe lên.

Lúc trước sau khi hắn phát hiện phương thức tiến vào bí cảnh, đại khái có thể âm thầm giữ lại, đợi đội ngũ năm người trở lại học viện rồi lại vụng trộm trở về khai quật.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right