Chương 2130: Di chuyển (2)
“Ô ô. . . Lạc Khắc Phỉ Lặc mục sư, vì sao. . . Ta thành kính phụng dưỡng thần linh như thế, nhưng hai đứa con trai cùng nữ nhi của ta đều đã chết. . . ô ô. . .”
Lúc này, một lão già mặc quần áo bằng vải cây đay từ trong đám người nhào ra, khóc ròng ròng quỳ rạp xuống trước mặt Lạc Khắc Phỉ Lặc.
“Hỗn trướng!”
Thần quan giáo hội cùng học đồ đứng hai bên thấy thế vô cùng giận dữ, loại hành vi này nếu xét nghiêm ngặt thì thậm chí đã phạm vào tội khinh nhờn.
“Quả thật. . . Thần chịu khổ vĩ đại muốn chúng ta tiếp nhận thống khổ, nhẫn nại trước trắc trở. . .”
Lạc Khắc Phỉ Lặc phất phất tay, để võ sĩ vây quanh tới lui ra, mình lại thân thiết đem đỡ lão già kia lên.
“Nhưng bi thương thích hợp cũng được cho phép. . . Thần minh là nhân từ mà tha thứ, sẽ tha thứ cho khuyết điểm nho nhỏ này của ngươi. . .”
Với thân phận mục sư chính thức của Lạc Khắc Phỉ Lặc, hắn chính là người có địa vị cao nhất ở chỗ này, đương nhiên hắn nói cái gì chính là cái đó.
“Nha. . . Thần linh a, ta có tội. . .”
Ông lão tóc bạc ôm đầu khóc càng thêm lớn hơn, khiến cho Đa Luân bên cạnh nhìn mà có chút xót lòng.
Thân ảnh lưng gù kia, luôn làm hắn không tự chủ được nhớ tới một số ký ức nghĩ lại mà kinh, hắn bỗng nhiên lắc lắc đầu, thật vất vả mới có thể tiếp tục đẩy xe ba gác tiến lên, mà thanh âm Lạc Khắc Phỉ Lặc vẫn không ngừng chui vào tai của hắn.
“Lần này gặp trắc trở, lại không phải đau khổ mà thần linh cho nhân gian, mà là bắt đầu một tận thế!”
“Tận thế? !” Đa Luân giật mình, bất tri bất giác dừng bước.
“Ôn dịch, chiến tranh, nạn đói, tử vong. . . Đây là nội dung đã sớm ghi lại trong thần minh giáo điển. . .”
Trên mặt Lạc Khắc Phỉ Lặc như toát ra một tầng quang mang màu vàng, khiến cả người hắn nhìn càng thêm thần thánh.
“Tận thế sắp đến, những tà ác từ thế giới khác sắp xâm lấn, mà chỉ có tín đồ thành tín nhất mới có thể được cứu rỗi, thu được vĩnh sinh trong quốc gia của thần linh. . .”
Lạc Khắc Phỉ Lặc tuyên đọc”tận thế luận” mà giáo hội tăng ca để chế ra, mà tràng cảnh kinh khủng trong miêu tả nhất thời làm đám người Đa Luân sợ ngây người.
Hóa ra trước đó bọn hắn gặp phải ôn dịch, thế mà còn không phải kết thúc tất cả, ngược lại là bắt đầu một loại hạo kiếp nào đó.
Có loại tuyên truyền này dẫn đường, lại thêm ôn dịch cùng tử vong uy hiếp, dù là dân tự do hay tá điền đều ngoan ngoãn thuận theo, tiến đến đại lộ quận thành.
Mà Lạc Khắc Phỉ Lặc vẫn tiếp tục tuyên dương: “Những tà ác kia sẽ xâm lấn thế giới, cướp đoạt tất cả mọi thứ của chúng ta, sinh mệnh, huyết nhục, thậm chí linh hồn. . . Bọn chúng là kết thúc tất cả, bọn chúng tên là. . . Phù thủy! ! ! !”
Qua tháng năm cách trở dài đằng đẵng, hai chữ phù thủy cấm kỵ này, rốt cục bắt đầu một lần nữa được nhắc tới ở thế giới các thần, tỏ rõ các thần hoàng hôn lại đến lần nữa!
. . .
Hắc Bảo quận thành.
Nơi này là nơi Mễ Kỳ thực tập trước kia, cách tiểu trấn Hắc Sâm Lâm cũng chỉ có lộ trình một ngày rưỡi xe ngựa, Đa Luân cũng từng đi qua.
Nhưng lần này khi hắn nhìn thấy tường thành cao lớn kia, cuối cùng thở phào như trút được gánh nặng, hắn chưa từng dự liệu được đoạn lữ trình này sẽ dài dằng dặc như thế.
Trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn chung quanh một chút, lúc này trên người các cư dân đều đầy bụi đất, trên người còn bị thương, giống như nạn dân sau thiên tai.
Loại đại đội hành quân rối bời này, một ngày căn bản không đi được bao nhiêu đường, thậm chí ngay cả Đa Luân đều bị ép từ bỏ rất nhiều vật hữu dụng.
Đặc biệt là nương theo hỗn loạn do di chuyển với quy mô lớn, rất nhiều giặc cướp cưỡi ngựa bên đường, dù cho có vệ đội của lãnh chúa cùng mục sư bảo hộ, số lượng của bọn họ cũng vẫn quá ít, căn bản không quản được.
Thậm chí có một lần, mã tặc vọt thẳng đến trước mặt Đa Luân, cảm giác đối mặt tử vong ở khoảng cách gần như thế, Đa Luân không muốn tiếp tục thể nghiệm một lần nữa.
“Sau khi đi đến nơi này, là có thể tiến về thần quốc của thần chủ, thu hoạch được vĩnh sinh đi?”
Không thể không nói, trước đó Lạc Khắc Phỉ Lặc nói khoác về thần quốc, là động lực duy nhất để Đa Luân có thể kiên trì đến bây giờ.
Nhưng hắn rất nhanh đã phát hiện mình nghĩ nhiều lắm.
Bành! Bành! Bành!
Quân đội thế tục phòng thủ quận thành, trường mâu sắc bén hợp thành trận thế, uy hiếp thâm trầm cho những nạn dân này.
“Các ngươi nghe. . . Bởi vì người tụ tập qua đây quá nhiều, bởi vậy cần phải xếp hàng, đầu tiên là quý tộc, sau đó là dân tự do, những người khác tạm thời ở ngoài thành. . .”
Đông đảo kỵ sĩ cưỡi ngựa vừa đi vừa về lao nhanh, tuyên bố mệnh lệnh.
Mà lúc này bên ngoài quận thành đã có rất nhiều lều vải, nhìn giống như trại dân tị nạn, thỉnh thoảng có mục sư cấp cho dược thủy cùng thi triển thần thuật.
Từng tòa thần điện tạm thời tu kiến đột ngột từ mặt đất mọc lên, tản ra quang mang kim sắc, bảo hộ chung quanh quận thành.
Nếu không có loại bảo hộ này, lấy trình độ dinh dưỡng của trại dân tị nạn cùng độ dày nhân khẩu, chỉ sợ ôn dịch sẽ cướp đi mỗi một đầu sinh mệnh nơi này, khiến dự định của các thần triệt để thất bại.
“Tốt. . . Ưu tiên quý tộc!”
Đa Luân nhìn xe ngựa lãnh chúa chậm rãi đi vào thành thị, mình thì bị ép ở lại bên ngoài, không biết vì cái gì, hỏa diễm trong lòng càng lúc càng lớn.