Chương 218: Trở mặt

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 1,222 lượt đọc

Chương 218: Trở mặt

“Xem ra, nhất định phải giết chết nó trước!”

Lôi Lâm không tỏ vẻ gì, chỉ chỉ búp bê vẫn đang bụm mặt.

Đối với chuyện vừa nãy hai người bỏ mặc Lôi Lâm, dường như ba người đều lựa chọn mất trí nhớ về chuyện này.

Trong lòng Lôi Lâm hiểu rõ, hiện tại trở mặt cùng hai người kia hoàn toàn là chuyện cái được không đủ bù đắp cái mất.

Đối mặt với con rối oán linh, chỉ khi bọn họ cùng hợp tác mới có thể đánh bại thậm chí đánh giết đối phương.

Còn chuyện vừa rồi, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội để chậm rãi tính toán! ! !

“Lửa! Ái Lệ Ti ghét nhất là lửa!”

Lúc này, búp bê trước mặt ba người đã tiêu diệt sạch ngọn lửa màu phấn hồng trên mặt.

Trên gương mặt vốn xinh đẹp của búp bê lúc này lại xuất hiện một mảnh cháy đen, thậm chí ngay cả một mắt cũng không thấy.

Nhưng búp bê vẫn cười: “Ba người cùng nhau chơi đùa đi!”

“Cánh tay bóng mà!”

“Ngọn lửa ăn mòn!”

“Axit bắn xa!”

. . .

Ba người Lôi Lâm không ngừng triển khai phép thuật đánh tới đám bàn và băng ghế đang vậy lại đây, nhưng sinh vật vây đến quá nhiều, cho dù giết được một hai cái cũng không có tác dụng gì.

Đồng thời, du dùng vật phẩm ma hóa công kích bản thể búp bê, nhiều nhất cũng chỉ lưu lại vài tia vết thương, căn bản không có tác dụng gì.

Đợi đến cuối cùng, ba học đồ lưng tựa lưng, đã bị con rối hạn chế trong khu vực cực kỳ nhỏ hẹp.

“Không có cách nào!”

Ba Tát Vi nhìn Gia Môn và Lôi Lâm sắc mặt trắng bệch, trên mặt hiện ra một tia tàn nhẫn.

“Ta có một vu thuật có uy lực rất lớn, cần thời gian chuẩn bị. Các cậu giúp ta kéo chân quái vật một hồi!”

Vừa nói, Ba Tát Vi lại móc từ trong lồng ngực ra một quyển sách đầy hoa văn màu xám kỳ dị. Trực tiếp ngồi xếp bằng ngồi dưới đất, ngâm xướng thần chú.

Trên mặt Gia Môn cùng Lôi Lâm nổi lên một chút hy vọng. Miễn cưỡng đánh ra phép thuật, ngăn cản đám quái vật công kích.

“Rốt cục đã bức ra rồi sao!” Trong lòng Lôi Lâm thầm nói.

Gia Môn suy yếu là thật sự, nhưng Lôi Lâm chỉ làm bộ thôi, nhưng tình huống vừa rồi cũng đúng là vô cùng nguy cấp, chỉ một chút nữa là Lôi Lâm đã không nhịn được sẽ kích phát lực phòng ngự từ Đọa Tinh Chi Trụy.

Nhưng trong suy nghĩ của Ba Tát Vi, Lôi Lâm và Gia Môn đều là học đồ mới lên cấp ba, lực lượng tinh thần cùng pháp lực đã tiêu hao đến cực hạn.

Ngay cả vật phẩm ma hóa, Gia Môn cũng đã dùng nhiều lần.

Còn Lôi Lâm chỉ là một học đồ Dược tề học, có thể chống đỡ tới lúc này đã có chút nằm ngoài dự liệu của Ba Tát Vi.

Hắn đương nhiên không biết, tuy rằng Lôi Lâm mới thăng cấp không lâu, nhưng dưới trợ giúp của dược tể, hiện tại kỳ thực lực lượng tinh thần của hắn so với học đồ cấp ba đạt đến tiêu chuẩn tấn chức tới phù thủy nhiều năm như Ba Tát Vi còn mạnh mẽ hơn.

Thậm chí, còn giấu một vật phẩm ma hóa loại hình phòng ngự.

“Một bùa hộ mệnh trị liệu lúc trước đã dùng mất rồi. Một quyển sách tính chất công kích, một cái khế ước quyển trục, còn có một vật phẩm ma hóa có thể biến ảo bất kỳ hình thái nào, làm thủ đoạn tiến công và phòng ngự bình thường!”

Lôi Lâm vứt dược tề ra, ngâm xướng thần chú. Thỉnh thoảng thở gấp mấy hơi.

“Ba Tát Vi mặc dù là người của đại gia tộc, nhưng dù sao chỉ là học đồ, có những thứ đồ này đã là khó mà tin nổi rồi!”

Dưới sự che chở của gợn sóng phép thuật kịch liệt, Lôi Lâm âm thầm tính toán thực lực còn lại của Ba Tát Vi.

Mà sau mấy chục giây qua đi, Ba Tát Vi rốt cục cũng hoàn thành việc mở ra quyển sách vu thuật, quyển sách màu xám lúc này trôi nổi giữa không trung, toả ra một vòng sáng màu đỏ rực.

“Gợn sóng này! Là vu thuật cấp một! Chẳng trách cần dùng thời gian lâu như vậy để mở!”

Con ngươi Lôi Lâm co rụt lại, từ gợn sóng năng lượng mạnh mẽ trên quyển sách tản mát ra, không ngừng khiến đám sinh vật kỳ dị vây quanh ba người Lôi Lâm lui lại, cũng mơ hồ khiến Lôi Lâm cùng Gia Môn hô hấp trì trệ.

Ba Tát Vi gia tộc lại cho hắn một quyển sách phong ấn vu thuật cấp một chính thức, làm lá bài tẩy bảo mệnh cuối cùng! ! !

“Thật không hổ là một trong ba gia tộc lớn của học viện, đúng là giàu nứt đố đổ vách !”

Loại quyển sách phong ấn vu thuật cấp một này không chỉ cần tài liệu đắt giá, cần gấp mấy chục lần so với phù thủy chính thức triển khai vu thuật cấp một, đồng thời, còn cần luyện kim đại sư tinh thông vu thuật trận pháp ra tay, mỗi một quyển đều có giá cả không kém.

Giá mỗi một cuốn sách này ít nhất là 10 vạn ma thạch trở lên! ! !

Giá cả đắt đỏ, kích phát phiền phức, đồng thời ngoài học đồ ra, phù thủy chính thức lại không cần dùng đến, các loại nguyên nhân khiến số lượng quyển sách này cực kỳ ít ỏi, chỉ có như gia tộc phù thủy cỡ lớn như LyLy gia tộc mới thu gom trên một lượng.

Trả giá nhiều như vậy, uy lực quyển sách cũng cực kỳ kinh người!

Từng vòng gợn sóng màu đỏ rực không ngừng tản ra, quyển sách trực tiếp tự động bốc cháy lên.

Trong ngọn lửa màu vàng, trực tiếp xuất hiện một con chim ba chân toàn thân màu vàng óng to lớn.

Chim ba chân cực kỳ linh động dùng miệng rỉa lông, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng hót trong trẻo.

Vừa chân thực giống một chú chim nhỏ, đồng thời, từ tròng mắt màu đen lại lộ ra ánh mắt chứa mấy phần trí tuệ, giống như đã mở linh trí.

“Đi! ! !” Sắc mặt Ba Tát Vi trắng bệch, môi nứt ra rồi vài lỗ hổng, nơi khóe mắt còn có vài giọt mồ hôi hột rơi xuống, nhưng trong mắt hắn lóe ra vẻ cực kỳ hưng phấn, chỉ tay tới con búp bê ở đối diện.

Xem ra, sớm triển khai được một vu thuật chính thức khiến hắn rất có cảm giác thỏa mãn.

“Không! Không nên tới! Ái Lệ Ti rất sợ!”

Búp bê ở đối diện liên tục lùi lại ba bước, trên mặt con rối hiện ra vẻ mặt sợ hãi, thật giống bé gái gặp phải người xấu.

Nhưng đám người Lôi Lâm hoàn toàn không hề bị lay động.

Nghe lệnh của Ba Tát Vi, chim lửa ba chân giương cánh, cánh chim màu vàng còn thiêu đốt ngọn lửa, trực tiếp bay một vòng quanh ba người Ba Tát Vi.

Vài ngọn lửa rơi xuống mặt mấy cái bàn ngăn tủ.

Ầm! ! ! Một ngọn lửa màu vàng óng trực tiếp bốc cháy, bàn ghế bị hỏa diễm thiêu thành một đống tro tàn màu đen.

“Líu lo! ! !”

Chim lửa ba chân màu vàng óng lại hót vang, lướt qua giữa không trung, trực tiếp bay đến trước mặt búp bê.

Cái mỏ màu đỏ tươi cứng rắn hình mũi khoan nhắm ngay vào mặt búp bê nhẹ nhàng mổ một cái! ! !

“A! ! !” Búp bê Ái Lệ Ti sợ hãi kêu lên, trên người trực tiếp bùng lên ngọn lửa màu vàng óng.

“Cứu Ái Lệ Ti. Ái Lệ Ti thật ngoan. . .”

Con rối trực tiếp ngã trên mặt đất, duỗi ra một cái tay với ba người Lôi Lâm. Trong giọng nói mang theo vẻ khẩn cầu.

Lôi Lâm cùng Gia Môn đều quay đầu đi, trong mắt Ba Tát Vi loé ra một tia bệnh trạng, không ngừng thúc dục hỏa diễm.

Ngọn lửa màu vàng óng không ngừng đốt cháy, cuối cùng đã thiêu đốt toàn bộ búp bê thành tro tàn.

“Được rồi!” Ba Tát Vi quay đầu lại, nhìn tới Lôi Lâm cùng Gia Môn, trên mặt mang theo một nụ cười không rõ ý vị.

Trong lòng Lôi Lâm nhảy một cái, tay đã vô thức đưa lên cổ.

“Líu lo!”

Đúng vào lúc này, chim ba chân kêu to, trực tiếp hóa thành quyển sách màu xám vừa nãy. Rơi xuống đất.

Đùng! ! !

Quyển sách màu xám trực tiếp hóa thành tro bụi, tiêu tan tại bốn phía.

Nhìn thấy quyển sách vu thuật tiêu hao hết uy lực, sắc mặt Ba Tát Vi trở nên cực kỳ khó coi, nhưng vẫn lộ ra nụ cười cứng nhắc:

“Được rồi! Quái vật đã giải quyết rồi, chúng ta đi tìm đường đi ra ngoài. . .”

Đúng lúc Lôi Lâm muốn nói gì, một tiến vang lớn lại truyền đến, trên vách tường sau búp bê đột nhiên động, nứt ra một lỗ hổng. Hiện ra một con đường thẳng tắp.

Trên tấm ván gỗ móc trên vách tường, còn ra phát hiện một nhóm chữ viết Baron cổ ngữ:

Người thừa kế có thể đi tới đây có cơ hội thu được truyền thừa của ta —— Nặc Khoa Cổ Lạp Đồ Pháp Tư Nhĩ

” Nặc Khoa Cổ Lạp Đồ Pháp Tư Nhĩ, là tên vị phù thủy lưu lại truyền thừa kia sao?” Trên mặt Gia Môn xuất hiện một tia ước mơ cùng vẻ tò mò.

Mà Ba Tát Vi ở bên khác lại không ngừng lầm bẩm Nặc Khoa Cổ Lạp Đồ Pháp Tư Nhĩ, đáy mắt có vẻ mừng như điên vẻ mặt né qua, lại rất nhanh thu lại lên.

Nhưng vẫn bị Lôi Lâm ở trong bóng tối chú ý hắn. Biết Ba Tát Vi khẳng định đã nhớ tới thân phận đại biểu cho cái tên này rồi.

“Hình như ta từng nghe qua cái tên này ở đâu rồi, nhưng rất mơ hồ!” Lúc này Lôi Lâm cũng sờ sờ đầu. Trên mặt xuất hiện vẻ mặt “Mê hoặc”.

“Bất kể là ai, khẳng định là một vị phù thủy chính thức! Truyền thừa của người này! Nhất định có thể để cho ta lên cấp!” Gia Môn kích động vọt thẳng tiến vào trong thông đạo.

“Theo sau!” Ba Tát Vi cùng Lôi Lâm mau mau đi theo.

Sau khi xuyên qua con đường, ba người Lôi Lâm đi tới một nơi giống thư phòng.

Bốn phía đều là kệ sách cao lớn, nhưng trên kệ đã không còn một quyển sách nào khiến Lôi Lâm thầm kêu đáng tiếc.

Mà trên cái bàn lớn lớn ở giữa phòng lại bày chỉnh tề ra một chiếc hộp màu đen.

Ở sau bàn học còn có một cái ghế, một bộ tranh sơn dầu quỷ dị.

Trên tranh sơn dầu vẽ một dấu án huy chương quỷ dị —— vô số phù văn kỳ dị, tạo thành một hắc xà, hắc xà ngậm lấy đuôi của chính mình, tạo thành một đồ án hình vòng tròn!

“Dấu ấn này hình như mình đã từng thấy ở đâu rồi!” Dưới đáy lòng Lôi Lâm hơi nghi hoặc một chút, nhưng lập tức bị hắn dứt bỏ.

“Xem ra, nơi này chính là nơi Thâm Hồng đại phù thủy bố trí truyền thừa, vị phù thủy đại nhân này vẫn tương đối nhân từ, bố trí cơ quan đều dưới phù thủy chính thức, bằng không, chỉ cần hơităng cường chút độ khó, chúng ta đều phải chết ở chỗ này!”

Trong lòng Lôi Lâm có chút vui mừng vì đã để đám Gia Môn đồng thời đến đây, bằng không, chỉ dựa vào một mình hắn, căn bản không thể đến nơi này.

“Không phải còn có một người gọi là “Ốc Nặc phù thủy sao? Dấu vết của hắn đây?” Lôi Lâm nhớ tới một vấn đề, nhưng rất nhanh bị hắn bỏ qua.

Bởi vì tình cảnh phát sinh kịch liệt biến hóa!

Sau khi nhìn đến chiếc hộp màu đen bày giữa bàn học, hô hấp của Ba Tát Vi và Gia Môn bắt đầu ồ ồ lên.

Ầm! ! !

Trên tay Ba Tát Vi đột nhiên xuất hiện một trường kiếm màu trắng, chém tới Gia Môn.

Bên ngoài thân Gia Môn hiện ra áo giáp phòng ngự bằng dây leo, nhưng vẫn bị trường kiếm chém ra chỗ hổng, trên cánh tay phun trào máu tươi.

Vèo vèo vèo! ! !

Ba người lập tức tách xa nhau.

“Quả nhiên đến cuối cùng vẫn phải trở mặt sao?” Gia Môn ôm cánh tay, phát sinh một tia cười thảm.

Nhìn Gia Môn như vậy, Lôi Lâm đột nhiên nhớ tới, khi vừa xuất phát, Gia Môn đều không yêu cầu bọn họ ký kết khế ước gì, xem ra, đối với sự tình cuối cùng hắn đã sớm có dự liệu.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right