Chương 220: Động thủ (2)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 1,155 lượt đọc

Chương 220: Động thủ (2)

Răng rắc! ! ! Ánh bạc bay qua mặt nạ, bắn ra vài đốm lửa.

“Đáng tiếc! Lại là vật phẩm ma hóa thuấn phát phòng ngự!”

Lôi Lâm nhìn Ba Tát Vi không ngừng rút lui, trên mặt hiện ra vẻ tiếc nuối.

“Mày. . . Vừa nãy đều là mày làm bộ!” Ba Tát Vi vuốt khuôn mặt mình đã sưng phù lên, vẻ mặt bắt đầu vặn vẹo.

“Loại ảo thuật tẻ nhạt này! Từ lúc tao đạt tới cấp 2 đã không sợ!”

Khóe miệng Lôi Lâm mang theo một nụ cười xán lạn, “Dáng vẻ hiện tại rất thích hợp với mày! Rất giống một đầu heo!”

“Mày muốn chết! ! ! !”

Sắc mặt Ba Tát Vi đỏ chót, kim loại trạng thái lỏng trong nháy mắt lan ra toàn thân, biến thành một tấm áo giáp màu bạc.

Con ngươi hắn hơi lộ ra tơ máu, vung trường kiếm trong tay lên, bay thẳng đến Lôi Lâm.

“Tao phải đâm nát từng xương sườn của mày, rác rưởi chỉ có thể sử dụng thuốc như mày!”

“Ồ? Thật không?”

Lôi Lâm nhíu mày một cái, trong tay hiện ra một trường cung màu đen. Một mũi tên hàn băng trực tiếp bắn ra.

Viu! ! ! Ba Tát Vi không tránh không né, mặc cho mũi tên bắn đến trên người mình.

Mũi tên hàn băng bị áo giáp màu bạc ngăn trở, hóa thành một mảnh sương trắng, bao trùm mặt ngoài áo giáp Ba Tát Vi.

Bị ảnh hưởng này, tốc độ của Ba Tát Vi bỗng nhiên giảm xuống một đoạn.

“Trên đường tao vẫn luôn quan sát mày, thuốc trong túi của mày đều dùng xong rồi chứ?” Ba Tát Vi cười gằn, vọt thẳng đến trước người Lôi Lâm.

“Đoán được thật chuẩn!”

Nụ cười nơi khóe miệng Lôi Lâm không giảm, khiến trong lòng Ba Tát Vi đột nhiên hiện ra một tia dự cảm không tốt.

“Đáng tiếc! Tao không chỉ dựa vào thuốc đâu! ! !”

“Đọa Tinh Chi Trụy! Khởi động! ! !”

Nghe lệnh Lôi Lâm, trên thân của hắn lan ra một vầng sáng bạc.

Màng ánh sáng này ảm đạm giống ánh sao nhưng alij không gì phá nổi, trực tiếp bao trùm toàn thân Lôi Lâm, ở trên người hắn hình thành một áo giáp màu xám, mặt ngoài áo giáp còn có hư ảnh mấy viên bảo thạch lúc ẩn lúc hiện.

Ầm! ! !

Ba Tát Vi vung trường kiếm chém tới, trực tiếp bị tay phải của Lôi Lâm có vầng sang bao trùm nắm lấy, lập tức, Lôi Lâm mạnh mẽ đánh một quyền, trực tiếp nện ở trên mặt Ba Tát Vi! ! !

Răng rắc!

Áo giáp màu bạc trên mặt Ba Tát Vi lõm xuống một đoạn, trực tiếp phun ra mấy cái răng, trên mặt hiện ra vẻ không thể tin tưởng vẻ, bay ngược ra ngoài.

“Quả nhiên dùng nắm đấm đánh người là thoải mái nhât! ! !”

Lôi Lâm nheo mắt lại, có chút say mê khẽ lẩm bẩm.

“Ào ào ào! ! !” Ba Tát Vi trực tiếp va vào mấy giá sách trống rỗng khiến giá sách đổ nát, vô số mảnh gỗ mục nát chôn Ba Tát Vi ở dưới.

Ầm! ! ! Vật liệu gỗ nổ tung, Ba Tát Vi mặc áo giáp màu bạc lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Lôi Lâm.

“Tao đã coi thường mày! Một vật phẩm ma hóa loại hình phòng ngự! Hóa ra trong năm người chúng ta, mày ẩn giấu sâu nhất!”

Sắc mặt Ba Tát Vi âm trầm đến cực điểm, nhưng phối hợp với hai bên gò má đều sưng lên cao vút kia khiến Lôi Lâm nhìn đến mà có chút buồn cười.

“Bớt nói nhiều đi!”

Cơ bắp trên người Lôi Lâm nhô lên một vòng, trực tiếp đụng vào Ba Tát Vi.

Ầm! ! ! Ầm! ! ! Ầm! ! ! !

Trong thư phòng không ngừng nổ vang. Tro bụi nổi lên bốn phía, xuyên qua màng sang nửa trong suốt đầy tro bụi có thể nhìn thấy, hai quái vật hình người mặc áo giáp đang mạnh mẽ va chạm vào nhau.

Hai quái vật này giống như hoàn toàn không sợ bị thương, dùng đấu pháp dã man hung tàn nhất để triệt để từ bỏ phòng ngự tự thân, dùng hết sức mạnh toàn thân tấn công tới điểm yếu hại của kẻ địch.

Giá sách không ngừng sụp đổ, khắp nơi trong thư phòng bừa bộn.

Nếu không phải hai quái vật có ý định né qua bàn học ở giữa phòng, e rằng nơi đó cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Khi thời gian từng giây từng phút trôi qua, hình người mặc áo giáp màu bạc rõ ràng rơi vào hạ phong, bạch quang trên người bắt đầu thu lại.

Cuối cùng, khi người mặc áo giáp xám bạc đánh ra một quyền, áo giáp màu bạc hoàn toàn vỡ nát, biến thành kim loại trạng thái lỏng thu lại, khôi phục lại quả cầu màu bạc trước kia.

Lôi Lâm lần thứ hai đá tới một cước, mạnh mẽ đạp Ba Tát Vi ngã xuống đất.

Rắc! ! ! Trên ngực Ba Tát Vi, truyền đến tiếng xương cốt vỡ nát

Lập tức, một chiếc giày bên ngoài có màn sang bao bọc, tùy ý đạp ở trên lồng ngực của Ba Tát Vi.

Khóe miệng Ba Tát Vi chảy máu: “Tao hận! Nếu như tao vẫn còn quyển sách, nếu không phải lúc trước tao dùng nhiều thứ “Ánh bạc” như vậy !”

Răng rắc! !

Ánh mắt Lôi Lâm lãnh khốc, không chút lưu tình rút từ trong lồng ngực ra một cây chủy thủ, trực tiếp cắt đứt hai tay và hai chân Ba Tát Vi.

“A. . .”

Cơ bắp trên mặt Ba Tát Vi vặn vẹo, đau đớn hét thảm vang vọng toàn bộ thư phòng.

Lôi Lâm đá tàn chi của hắn đi, lại lập tức rắc một lọ thuốc cầm máu lên trên vết thương Ba Tát Vi, bảo đảm để hắn không đến nỗi chảy máu mà chết.

“Mày. . . Mày giết tao đi!” Sắc mặt Ba Tát Vi trắng bệch, từ trong hàm răng phun ra một câu nói.

“Tao làm sao dám sát hại người của Lily gia tộc vĩ đại chứ?”

Trên mặt Lôi Lâm mang theo mỉm cười, Ba Tát Vi nhìn lại thấy vô cùng đáng ghét cùng nham hiểm.

“Làm người thừa kế của phù thủy gia tộc, trên người mày khẳng định có truy tung thuật pháp mà phù thủy chính thức hạ xuống, chỉ cần tao giết mày, rất có thể trực tiếp bị phù thủy chính thứccảm ứng được!”

Lôi Lâm chậm rãi nói, khiến sắc mặt Ba Tát Vi triệt để biến thành tro nguội.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right