Chương 223: Hủy diệt dấu vết (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 3,478 lượt đọc

Chương 223: Hủy diệt dấu vết (1)

“Quyển sách là một phần tư liệu phương pháp minh tưởng cao cấp, chỉ thích hợp với thuật sĩ có huyết mạchtương tự Khoa Mạc Âm cự xà. . .”

Đầu tư liệu có dòng ghi chú khiến trên mặt Lôi Lâm hiện lên vẻ mừng như điên.

“Phương pháp minh tưởng cao cấp vẫn luôn tha thiết ước mơ, cuối cùng cũng đến tay!”

Lôi Lâm chỉ cảm thấy một luồng nhiệt huyết dâng lên đầu, hận không thể lập tức hô to vài tiếng để phát tiết hưng phấn trong lòng.

“Cảnh cáo! ! ! Cảnh cáo! ! ! Khoảng cách không gian tan vỡ, còn có 5 phân 01 giây! ! ! Đã đạt đến chủ thể dự thiết giới hạn trị! ! !” Chíp nhắc nhở, xuất hiện lần nữa tại Lôi Lâm bên tai.

“Đệt! ! !” Lôi Lâm lập tức chạy đi.

Trong lúc chạy ra khỏi thư phòng, hắn còn cố ý quay đầu lại nhìn Ba Tát Vi vẫn hôn mê trên đất một chút.

“Chết trong bí cảnh là thủ đoạn ẩn giấu tốt nhất của hung thủ, đồng thời, mình không trực tiếp giết hắn, xác suất bị tiên đoán vu thuật tìm tới cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều!”

Lôi Lâm không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đưa tay ước lượng mấy viên quý giá nhất rồi bỏ vào trong ngực, bước chân liên tục, trực tiếp xuyên qua Vườn hoa Địch Luân.

Chạy qua con đường kim loại, Lôi Lâm lại trở về hang động trước đó có thi thể Hoắc Lạp Nhĩ hắc xà.

“Không đúng, còn thiếu một chút! ! !” Lôi Lâm trực tiếp chạy đến trước mặt hắc xà, ánh sáng từ Đọa Tinh Chi Trụy trên tay phải ngưng tụ, dọc theo vết thương xé ra bụng của Hoắc Lạp Nhĩ hắc xà, cắt từ bên trong ra một trái tim màu đỏ tươi.

Loại vật liệu này xử lý khá là phiền toái, đám Ba Tát Vi vốn định đợi lúc trở lại sẽ mang đi.

“Không còn thời gian nữa!” Lôi Lâm nhìn thời gian đếm ngược sắp hết, nhanh chóng đọc lên mấy âm tiết cổ xưa.

” Tư Tháp Lợi Nhĩ Cổ Đức Lợi An!”!”

Đây là mật ngữ ra vào bí cảnh ghi chép ở đầu cự xà chi thư, đáng tiếc lần này bí cảnh tự hủy, sau này căn bản không cần dùng tới.

Sau khi đọc lên chú văn, toàn thân Lôi Lâm bị một vầng sáng màu đỏ bao lấy, biến thành một tia chớp, trong nháy mắt đã biến mất ở trong huyệt động.

Trên vách núi cheo leo, vài đạo tia chớp màu đỏ hội tụ thành một trận pháp.

Một bóng mờ học đồ có mái tóc màu nâu được chớp giật bao vây dần dần hóa thành thực chất, hạ xuống trên vách núi cheo leo.

“Rốt cục đã đi ra! ! !”

Lôi Lâm nhìn hư không phía dưới không ngừng gợn sóng, sắc mặt phức tạp.

Đây là ảnh hưởng khi bí cảnh tự hủy, rất nhỏ, hầu như không phát hiện được.

Nhưng trong lòng Lôi Lâm hiểu rõ vườn hoa Địch Luân, và tất cả mọi thứ ở trong đã triệt để biến mất ở trên thế giới này.

“Đáng tiếc! Nhiều tài nguyên như vậy, còn có thực vật quý. . .”

Lôi Lâm nhìn gợn sóng trong hư không ở dưới đã dần dần thu lại, trên mặt tràn đầy tiếc nuối.

Dù sao đó chính là bí cảnh của một phù thủy cấp bốn! ! !

Bất kỳ loại hoa nào trong vườn hoa Địch Luân đều có giá trị ít nhất cũng mấy triệu ma thạch, hơn nữa còn có rất nhiều.

Chỉ cần có nó, tài nguyên sau khi Lôi Lâm trở thành phù thủy chính thức, cũng không cần phát sầu.

“May là cũng không phải không có thu hoạch!” Lôi Lâm nhìn vài cây thực vật trên tay mình, sắc mặt rốt cục cũng tốt hơn một chút.

Trên tay hắn còn có mấy đóa hoa kỳ dị, chỉ là dáng vẻ không đẹp gì.

Lúc đó Lôi Lâm vội thoát thân, chỉ tùy ý vơ vét mấy cây thực vật mà hăn nhìn thấy có giá trị nhất, tự nhiên có chút tổn hại đối với tài liệu bản thân.

“Còn có cái này —— cự xà chi thư! ! !”

Lôi Lâm sờ sờ quyển sách màu đen cứng cứng trước ngực mình.

Tuy rằng đây chỉ là vật ngoài Thâm Hồng đại phù thủy cố tình để lộ ra, dùng để che dấu phương pháp minh tưởng cao cấp ẩn trong bức tranh sơn dầu mặt, nhưng giá trị cũng phi thường cao.

Trên cự xà chi thư không chỉ ghi chép kinh nghiệm du lịch và hình dáng vật phẩm trân quý mà bản thân Thâm Hồng đại phù thủy nhìn thấy. Có thể giúp Lôi Lâm mở rộng tầm mắt.

Đồng thời, còn tỉ mỉ ghi chép rất nhiều tư liệu thí nghiệm đủ khiến Lôi Lâm đạt được ích lợi không nhỏ.

Có giá trị nhất trong cự xà chi thư là mười hai mô hình vu thuật cấp một cùng ba vu thuật cấp hai! ! ! Những thứ này đều là đồ vật mà các tổ chức phù thủy ở Nam Hải bờ liều mạng nắm ở lòng bàn tay, có bao nhiêu ma thạch cũng không mua được.

Cuối cùng, chính là mục đích quan trọng nhất của Lôi Lâm —— Phương pháp minh tưởng cao cấp, cũng rốt cục đạt được trong bí cảnh.

Chuyện này có ý nghĩa là con đường sau này của Lôi Lâm, không thể nói là một đường bằng phẳng, nhưng ít ra cũng nhìn thấy phương hướng, đủ để có thêm càng nhiều hi vọng hơn so với các học đồ khác! ! !

Bất kỳ một vật nào trong số này một khi tiết lộ ra thì Lôi Lâm chỉ có một cái kết cục là bị tất cả các tổ chức phù thủy ở Nam Hải bờ truy nã! ! !

Tất cả các phù thủy chính thức, viện trưởng các đại học viện, thậm chí người mạnh nhất mà Lôi Lâm gặp qua—— Thống lĩnh Hắc Dạ Hải Đăng đều sẽ liều mạng truy đuổi học đồ nho nhỏ là hắn.

Lôi Lâm chỉ thoáng nghĩ tới tình cảnh kia, trong lòng đã có chút run rẩy.

Đồng thời quyết định, nhất định phải che giấu kỹ thu hoạch lần này.

“Cứ làm như vậy!” Trong mắt Lôi Lâm lóe lên hung quang, quay đầu lại nhìn về phía mấy tù binh uể oải suy sụp trên vách núi cheo leo kia.

Bọn họ bị Ba Tát Vi chộp tới, dùng làm vật thí nghiệm thăm dò bí cảnh cạm bẫy, đến lúc cuối cùng, Lôi Lâm còn nhốt toàn bộ bọn họ ở trên vách núi.

Cũng không biết trong bí cảnh đã trôi qua bao lâu, ngược lại trong mắt Lôi Lâm thì mấy người đã này đã kề cận tử vong, e rằng chỉ cần hắn đi ra muộn hơn một chút thì sẽ chỉ nhìn thấy mấy bộ thi thể.

“Vốn là muốn sau khi đánh bại Ba Tát Vi lại giết các người, nhưng hiện tại xem ra, bí cảnh tự hủy càng thêm an ổn!”

Học sinh thiên tài như Ba Tát Vi được gia tộc hoặc học viện cực kỳ coi trọng, trên người thường thường sẽ có các loại thủ đoạn, một khi bọn hắn tử vong, vu thuật sẽ tự động kích phát, bám vào sinh vật có trí khôn có khoảng cách gần nhất, hình thành dấu ấn để lần theo, bởi vậy, Lôi Lâm rất ít khi trực tiếp động thủ đánh giết học đồ đối phương, nếu như có điều kiện, thường dùng nhiều người chết thế để động thủ.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right