Chương 232: Thử đột phá (2)
“Chíp! Quét hình lần thứ hai! Kiểm tra huyết mạch chuyển hóa trận pháp!”
Lập tức, từ bên trong đôi mắt Lôi Lâm bắn ra ánh sáng màu xanh lam, quét qua toàn bộ trận pháp quét hình.
Việc này liên quan hệ đến tương lai của Lôi Lâm, cẩn thận một chút cũng không quá đáng.
Chờ đến lúc xác nhận tất cả đều chuẩn bị xong xuôi, không có bất kỳ sơ hở nào, Lôi Lâm vẫn nhưng không mạo muội bắt đầu xung kích bình cảnh.
Hắn hoàn toàn đóng kín tầng thứ hai của biệt thự, đầu tiên là đi ra ngoài, đi tới một quán ăn ở bên ngoài, gọi một bàn đồ ăn phong phú nhất, mỹ mãn ăn một bữa.
Sau đó Lôi Lâ mặc trang phục người bình thường, đi quanh trong thành Hôi Thạch vài vòng, nhìn người bình thường làm lụng, nghỉ ngơi, giải trí, cảm thụ vui sướng cùng thống khổ của bọn hắn.
Cuối cùng, Lôi Lâm trở lại biệt thự của mình, khoanh chân ngồi ở trên giường, nhưng không bắt đầu minh tưởng.
Hắn nhớ lại kiếp trước của mình, và cả ký ức từ khi đi tới phù thủy thế giới, sinh hoạt trong đoàn xe, lúc tiến vào học viện, các trận thám hiểm.
Gương mặt đám người Kiều Trị, Khắc Lôi Uy Nhĩ, Mai Lâm, Quả Pháp Đặc, Bích Cơ cũng hiện lên ở trong đầu Lôi Lâm.
Mấy tiếng sau, vẻ hoài niệm trong mắt Lôi Lâm đã tản đi, thay vào đó chỉ có vẻ vô cùng bình tĩnh cùng lãnh đạm.
Nội tâm bình tĩnh, Lôi Lâm lần thứ nhất không minh tưởng, trực tiếp ngủ thiếp đi.
Chờ đến ngày thứ hai khi mặt trời lên, Lôi Lâm vui sướng tỉnh dậy, cảm giác mỗi một tế bào trên người đều tràn ngập sức sống.
Sau khi mở ra tất cả pháp trận phòng ngự, Lôi Lâm mặc một thân áo bào trắng rộng rãi, đi tới tầng hai trong biệt thự.
Sau một lần kiểm tra trận pháp cùng thuốc cuối cùng, trong mắt Lôi Lâm hiện ra vẻ kiên nghị.
“Bắt đầu đi!”
Đùng! Hàng cúc trên áo choàng màu trắng được cởi ra, trực tiếp rơi trên mặt đất.
Toàn thân Lôi Lâm không một mảnh vải đi tới chính giữa trận pháp toả ra vàng sáng màu đỏ, nằm xuống trên đài đá màu đen.
Bệ đá màu đen dùng hắc diệu thạch chế thành. Cảm giác lạnh lẽo không ngừng từ trên da Lôi Lâm truyền đến, khiến toàn thân hắn không khỏi nổi lên một thân da gà.
Sau đó, Lôi Lâm cầm lấy một đoản đao màu đen, trên mũi đao sắc bén bắn ra hàn mang chói mắt.
Sắc mặt Lôi Lâm hung ác, trực tiếp rạch một nhát trên thân mình! ! !
Phốc! ! ! Một dòng huyết dịch trực tiếp phun ra.
Trên mặt Lôi Lâm không tỏ vẻ gì, bàn tay cầm đao không run rẩy, chủy thủ màu đen bắt đầu dọc theo quỹ đạo kỳ dị lướt trên thân hắn.
Mỗi lần đoản đao màu đen xẹt qua, đều sẽ lưu lại ở trên người hắn một đường máu, máu tươi không ngừng nhỏ xuống.
Đến cuối cùng, trên người của Lôi Lâm, từ bụng dưới đến trên trán đã xuất hiện một dấu ấn hình tam giác kỳ dị.
Máu tươi không ngừng tuôn ra, nhìn rất quỷ dị khủng bố.
Tí tách! ! ! Tí tách! ! !
Máu từ trên người Lôi Lâm chảy xuống rãnh trên bệ đá màu đen, bắt đầu hội tụ đến, sau đó lại dọc theo rãnh, bắt đầu chảy vào trong trận pháp.
Ầm! ! !
Bị huyết dịch ảnh hưởng, tia sáng màu đỏ ở toàn bộ vu thuật trận pháp lập tức cường thịnh hơn mấy chục lần.
Ánh sáng khủng bố mang theo gợn sóng năng lượng mạnh mẽ, không ngừng trùng kích vách tường bốn phía.
Mà vào lúc này, từ trên vách tường bốn phía biệt thự, bắt đầu bốc lên từng phù văn vu thuật màu xanh lam. Bắt đầu hấp thu năng lượng từ trận pháp tản ra.
Tia sáng màu đỏ càng ngày càng mạnh mẽ, cuối cùng nhấn chìm cả phòng. . .
Trong một thế giới màu đỏ ngòm, một luồng khói đặc màu đen đột nhiên xuất hiện, ở giữa không trung không ngừng biến hóa.
“Tuân theo khế ước cổ xưa. Từ nay về sau, lực lượng của ta chính là huyết mạch! ! !”
Sau khi nhìn thấy bóng đen, Lôi Lâm hé miệng dùng Baron cổ ngữ ngâm xướng.
Ong ong! ! ! !
Khi Lôi Lâm ngâm xong thần chú, khói đặc màu đen bám vào thân thể Lôi Lâm mặt trên, vết máu hình tam giác bắt đầu bốc lên một luồng hàn mang màu đen.
Trên người Lôi Lâm lạnh lẽo. Một cảm giác cực kỳ lạnh lẽo quái dị đang không ngừng trùng kích thần kinh của hắn.
Sau khi lạnh đến mức tận cùng là cảm giác cực nóng, giống như tế bào toàn thân đang đồng thời thiêu đốt.
“Cảnh cáo! ! ! Cảnh cáo! ! ! Phát hiện năng lượng kỳ dị xâm lấn, bắt đầu tiêu hao lượng lớn sức sống của chủ thể? Có điều động pháp lực của chủ thể loại bỏ hay không?”
Chíp đưa ra một hàng chữ màu đỏ cảnh cáo.
“Không! ! !” Lôi Lâm cắn răng từ chối.
Thân thể không ngừng đốt cháy, hắn có thể rõ ràng cảm giác được rằng tinh thần lực của mình chính đang điên cuồng dâng lên.
Chính là đang không ngừng tiếp cận giới hạn phù thủy chính thức trong truyền thuyết.
Nhưng so với sức sống bị tiêu hao thì e rằng Lôi Lâm chưa kịp chạm tới bình cảnh phù thủy chính thức đã bị đốt cháy thành một bộ lão thây khô! ! !
“Chính là hiện tại! ! !”
Lôi Lâm cầm lấy ống nghiệm bằng lưu hoá thủy tinh chứa huyết mạch của Khoa Mạc Âm cự xà, đổ hết dòng máu màu đỏ vào trên vết thương của chính mình.
Ào ào ào! ! !
Dòng máu màu đỏ vừa rơi xuống thân Lôi Lâm, chẳng khác nào có sinh mệnh nhúc nhích, hóa thành vô số con rắn dài nhỏ, từ miệng vết thương Lôi Lâm chui vào.
“A! ! ! !” Con mắt Lôi Lâm trợn trừng, cơ bắp trên mặt vặn vẹo.
Cảm giác đau đớn cực kỳ khủng bố đang không ngừng trung kích thần kinh, thậm chí khiến tầm mắt của hắn có chút mơ hồ lên.
Trong nháy mắt bất tỉnh đi, Lôi Lâm chỉ biết bắt đầu dựa theo phương pháp Khoa Mạc Âm chi đồng ghi chép, bắt đầu thử nghiệm đột phá bình cảnh thuật sĩ.