Chương 245: Nguyền rủa khó giải (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 1,636 lượt đọc

Chương 245: Nguyền rủa khó giải (1)

“Đúng vậy, tiểu nhân nhớ rất rõ, chủ hang thịt kia đội mũ trùm màu đen, tóc buông xuống che khuất nửa bên mặt, tay trái còn có một móc sắt. . .”

Quản gia tỉ mỉ miêu tả dáng vẻ chủ hang thịt kia.

“Thực sự là ngạc nhiên!” Phỉ Lặc lắc lắc đầu, nhìn sang bé gái đứng cạnh.

” Luyện ý chí phù văn minh tưởng cơ sở đến đâu rồi?”

“Đã xây dựng được ba cái rồi, phù văn thứ tư mãi mà vẫn không thể xây dựng ra! Còn có, trong cơ sở vạn vật học. . .” Bé gái ngoan ngoãn bẩm báo.

“Như vậy à?” Phỉ Lặc chà xát ngón tay.

“Tiến độ quá chậm, tối hôm nay đến phòng ta, ta sẽ tự mình “Phụ đạo” !”

“Vâng! Lão sư!” Bé gái trầm thấp đáp lời.

Coong coong coong! ! !

Chuông đồng bày trong đại sảnh vang lên tiếng nổ vang điếc tai, chuông lớn liên tiếp vang lên mười hai lần, bầu trời bên ngoài đã ảm đạm đi, còn có thể nhìn thấy từng ngôi sao màu xanh lam.

“Còn chưa tới!”

Phỉ Lặc mở cửa phòng ra, trên mặt rõ ràng xuất hiện vẻ buồn bực.

“Ny Đóa! Ny Đóa!” Phỉ Lặc bắt đầu lớn tiếng kêu gào.

Tiếng rống vẫn vang vọng ở trong hành lang, lan đến chỗ rất xa.

Chung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, Phỉ Lặc thậm chí có thể nghe được tiếng hô hấp của chính mình và máu chảy trong người.

“Quản gia! Quản gia! Hầu gái! Người đâu? ? ?”

Vẻ mặt Phỉ Lặc càng ngày càng nôn nóng, vội vàng mặc áo khoác rồi chạy đến cửa lớn.

Tùng tùng tùng! Ủng da đạp xuống sàn nhà tạo ra từng âm vang.

Một bóng đen chầm chậm đi về phía Phỉ Lặc.

“Ai? Ai ở nơi đó?” Phỉ Lặc cảnh giác hô lớn, một thanh đoản kiếm màu bạc xuất hiện ở trong tay.

Dù Phỉ Lặc hô lớn thế nào, tiếng bước chân kia vẫn không nhanh không chậm, dùng một tốc độ cố định đi về phía Phỉ Lặc.

Bóng đen càng ngày càng gần, rốt cục Phỉ Lặc cũng nhìn thấy bóng đen kia.

Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu đen, trước ngực còn mặc tạp dề bằng da chuyên dụng ở hang bán thịt. Trên đầu đội mũ trùm màu đen, nửa bên tóc buông xuống, che khuất phần lớn khuôn mặt, đặc biệt khiến người ta chú ý là tay trái của hắn, tay áo trống rỗng, chỉ có một móc sắt rỉ sét lộ ra bên ngoài.

Tướng mạo này giống chủ cửa hàng thịt lúc trưa quản gia miêu tả như đúc.

Vù!

Đoạn kiếm màu bạc bắn ra ánh sang lạnh, mang theo tiếng rít chói tai trực tiếp đánh về phía người đàn ông kia.

Phốc! Giống như đâm thủng bong bóng, thân thể người kia thoáng gợn lên một vòng sóng gợn, cả người trở nên bán trong suốt, đoản kiếm màu bạc trực tiếp xuyên thấu qua.

“Ảo thuật? !” Phỉ Lặc hơi nhếch khóe môi lên, trực tiếp ngâm nga một âm tiết sắc bén.

Vù vù! ! !

Giống sáo nhỏ bằng kim loại thổi lên, lại giống như cầm một thanh đao gỉ không ngừng chém vào tấm sắt, không ngừng kích thích không khí chung quanh, từng vòng sóng gợn lan ra.

Chờ đến khi tiếng hú qua đi, trong tháp cao vẫn yên tĩnh không hề có một tiếng động. Giống như trên thế giới này chỉ có Phỉ Lặc cùng ông chủ hang thịt kia vậy.

Người đàn ông mặc áo khoác màu đen trực tiếp giơ móc ở tay trái lên, muốn câu cổ Phỉ Lặc!

Ba! Trên người Phỉ Lặc bắn ra một tia nước, tạo thành lồng nước trong suốt. Chặn lại công kích từ móc sắt.

Đây là thiên phú vu thuật của Phỉ Lặc cố định hóa trên thân tự mình, rốt cục vào thời khắc mấu chốt đã phát động! ! !

Mượn cơ hội này, Phỉ Lặc nhanh chóng ngâm xướng. Vài gốc gai băng trực tiếp bắn tới người đàn ông.

Phốc! Phốc!

Gai băng đâm vào thân thể, mang theo vô số giọt máu. Người đàn ông kia dường như không phát hiện ra, ngay cả sắc mặt cũng không biến hóa, giống như cương thi không biết đau đớn, không ngừng vung vẩy móc sắt, trên lồng nước dập dờn từng làn gợn nước.

“Đáng chết, đây rốt cuộc là thứ quỷ gì vậy?”

Phỉ Lặc lại công kích người đàn ông kia mấy lần, trên mặt rốt cục xuất hiện vẻ tan vỡ.

Dù là công kích vật lý hay là vu thuật công kích, đánh lên trên thân thể người đàn ông này đều giống như không đáng để ý.

Nhưng mỗi một lần người đàn ông này dùng móc sắt công kích, đều đang không ngừng tiêu hao thiên phú vu thuật năng lượng, Phỉ Lặc có thể cảm giác được rất rõ, chỉ cần đối phương công kích thêm mấy lần nữa là có thể triệt để phá tan thiên phú vu thuật của hắn.

“Trốn đi!”

Đứng trước nguy hiểm sinh tử, Phỉ Lặc giống như trở lại thời điểm chỉ là một tiểu học đồ lúc trước khi nhìn thấy phù thủy phải cung kính hành lễ, xoay người chạy về phía sau.

Tùng tùng tùng tùng!

Nghe tiếng bước chân phía sau, người đàn ông mặc áo màu đen không nhanh không chậm đuổi theo ở phía sau, tiếng bước chân không ngừng truyền vào trong tai Phỉ Lặc, làm hắn gấp gáp chạy trốn.

20 mét!

10 mét!

5 mét!

1 mét!

Phỉ Lặc nắm lấy cửa lớn tháp cao trực tiếp kéo ra rồi chạy ra phía ngoài.

Ầm! Cửa lớn phía sau đóng lại, Phỉ Lặc tuyệt vọng phát hiện, hắn lại xuất hiện ở trước phòng ngủ của chính mình, mà khoảng cách với người đàn ông áo đen kia còn không tới 3 mét!

“Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Phỉ Lặc cắn răng không ngừng lao nhanh, nhưng mỗi lần đều trở lại trước phòng ngủ của chính mình.

Rốt cục, nước mắt nước mũi trên mặt Phỉ Lặc đồng thời rơi xuống, xoay người trở lại trong phòng ngủ, đột nhiên đóng lại cửa lớn phòng ngủ.

Đùng! Đùng! Tiếng bước chân giống như tử thần, mỗi một lần đều trực tiếp đạp vào lòng Phỉ Lặc.

“Đạo sư! Ba mẹ, cứu con! ! !”

Phỉ Lặc dựa lưng vào ván cửa rồi ngồi xổm xuống, khóc như một đứa bé.

Giống như là nghe được tiếng gọi của hắn, tiếng bước chân thùng thùng rốt cục biến mất khi chỉ còn cách khung cửa một bước.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right