Chương 257: Trấn nhỏ An Cách Lặc (2)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 314 lượt đọc

Chương 257: Trấn nhỏ An Cách Lặc (2)

. .”

Nhớ tới tư liệu về hẻm núi lớn, Lôi Lâm khẽ cau mày.

Giao thông ở thế giới phù thủy bất tiện, mang đến phiền toái rất lớn cho phù thủy muốn xuất hành.

Đương nhiên, hắn còn có một lựa chọn khác là cưỡi phi thuyền.

Nhưng rất đáng tiếc, loại công cụ giao thông này không chỉ đắt đỏ, hàng năm chỉ xuất phát vào thời gian cố định, đồng thời, còn có yêu cầu nghiêm ngặt đối với hành khách, chí ít cần là người của gia tộc bản địa hoặc là tổ chức đảm nhiệm đảm bảo.

Hiện tại Lôi Lâm đã nằm trên danh sách truy nã của học viện Hắc Cốt Lâm, đương nhiên sẽ không cưỡi phi thuyền, chỉ có thể tự mình chạy trên đất.

” Bạn tốt của cha mẹ em, vị tên là Mã Lệ Liên kia ở chỗ nào?”

Lôi Lâm hỏi Ngải Vi phía sau.

“Trấn nhỏ An Cách Lặc bên cạnh hẻm núi lớn!” Ngải Vi thấp giọng đáp.

Lôi Lâm gật gù, máu của cô bé này giúp hắn rất lớn, đồng thời, con đường cũng không ngược hướng gì, ở tình huống như vậy, hắn cũng không ngại thuận tay giúp một hồi.

“Tốt lắm! Trước tiên ta sẽ đưa em tới An Cách Lặc trấn nhỏ, tìm được Mã Lệ Liên!”

Lôi Lâm nói với Ngải Vi.

“Đại. . . Đại nhân! Em có thể cùng đi với ngài không?”

Sau khi nghe được Lôi Lâm nói thế, Ngải Vi trầm mặc một hồi, mới hỏi ra vấn đề này.

“Ồ? Tại sao? Ta đối với em cũng không phải là quá tốt!”

Lôi Lâm hơi kinh ngạc, sau khi hắn xuyên việt tới chính là quý tộc, sau đó lại là phù thủy học đồ cao quý, chưa từng chăm sóc qua người khác, Ngải Vi ở trên đường còn bị ốm nhẹ một trận, nếu không phải Lôi Lâm là một vị dược tề sư thì có lẽ cô bé đã đi đời nhà ma.

Đồng thời, Lôi Lâm thường thường còn muốn lấy máu của Ngải Vi, hắn thực sự không ngờ cô bé này còn đồng ý tiếp tục theo hắn.

Lẽ nào là mị lực của mình quá cao? Hoặc là cô bé này bị ngược đến mức sinh ra cảm tình rồi?

Lôi Lâm sờ sờ cằm, có suy nghĩ lung tung.

“Em là muốn báo thù?” Nhưng hắn rất nhanh đã đoán ra suy nghĩ của cô bé.

Co bé cúi thấp đầu, rõ ràng là ngầm thừa nhận.

“Ngải Vi, em nên rõ ràng, do thể chất di truyền của gia tộc các em, trước khi tìm về phương pháp minh tưởng đã mất thì em không thể trở thành học đồ, ngay cả ta cũng không có cách nào!”

Nể tình mấy ngày cùng nhau đồng hành, Lôi Lâm cảm thấy vẫn nên nói rõ với Ngải Vi thì tốt hơn.

“Em biết! Nhưng em thỉnh cầu ngài giúp em báo thù! Vì thế em đồng ý trả bất kỳ giá nào!”

Bé gái làm cuối cùng nỗ lực.

“Xin lỗi, phù thủy chúng ta tôn trọng giao dịch công bằng, mà dù là của cải, thân thể, thậm chí linh hồn của em! Đều không đủ để ta ra tay đối phó với một gã phù thủy chính thức khác!”

Lôi Lâm không chút do dự mà từ chối lời khẩn cầu của cô bé.

Khi nghe thấy sự thực lãnh khốc vô tình mà Lôi Lâm nói, vai Ngải Vi run lên, ôm đầu gối ngồi trên xe, rơi vào trầm mặc.

Xe ngựa rất nhanh tiến vào trấn nhỏ An Cách Lặc.

Đây rõ ràng là một nơi phù thủy tụ tập, người bình thường rất ít, phong cách kiến trúc tràn ngập âm lãnh và quỷ dị, ngay cả trong không khí đều tràn ngập vẻ mục nát cùng mùi vị ẩm mốc.

“Nơi như thế này có thể chẳng có gì tốt được!”

Lôi Lâm nhíu nhíu mày , dựa theo kinh nghiệm của hắn, bên cạnh con đường giao thông đầy nguy hiểm này, cơ bản đều là kẻ du đãng lòng mang ý đồ xấu, phù thủy cùng đường mạt lộ, hoặc là phạm nhân bị truy nã!

Ở trong lòng thoáng mặc niệm cho Ngải Vi, dọc theo đường phố, Lôi Lâm đi tới số nhà lúc trước Ngải Vi báo ra.

Xuất hiện trước mặt Lôi Lâm là một gian nhà hai tầng rách nát, tấm ván gỗ màu đen lung lay, để lộ ra khí tức mục nát.

Mà tầng một trải qua cải tạo, đã biến thành một gian tạp hóa, nhưng xem ra chuyện làm ăn không hề tốt đẹp gì, rất ít người đi vào.

Để xe ngựa ở một bên, Lôi Lâm kéo tay Ngải Vi tiến vào tiệm tạp hóa.

“Mã Lệ Liên! Mã Lệ Liên có ở đây không?” Lôi Lâm lên tiếng hô, hiện tại hắn không hề ẩn giấu sóng năng lượng trên người, một đường tiến vào trấn nhỏ An Cách Lặc cũng là thông suốt.

“Phù thủy đại nhân tôn kính, có việc gì có thể ra sức vì ngài!”

Lôi Lâm vừa dứt lời, một người phụ nữ mặc tạp dề màu xám đầy mỡ, vóc người mập mạp, con mắt nhỏ hẹp, trên mặt trang điểm rất đậm chui ra, vẻ mặt khiêm tốn mà nịnh nọt.

Loại dáng vẻ này, hoàn toàn chính là một bà chủ gia đình cay nghiệt, nếu không phải trên người bà ta còn có gợn song của học đồ cấp ba.

“Đây là Mã Lệ Liên sao?” Lôi Lâm hỏi Ngải Vi.

“Vâng. . . Đúng!” Ngải Vi gật gù, Lôi Lâm rốt cục hiểu rõ tại sao Ngải Vi không tình nguyện như thế.

Nhìn dáng vẻ, lúc trước cha mẹ Ngải Vi thực sự cùng đường mạt lộ mới để quản gia mang theo Ngải Vi lại đây nương nhờ vào Mã Lệ Liên.

“Đây là Ngải Vi! Có ấn tượng sao?” Lôi Lâm kéo Ngải Vi tới trước mặt.

” Con gái của Ước Hàn sao!” Sắc mặt Mã Lệ Liên khẽ thay đổi: “Đối với chuyện của Lan Ti Tháp Khắc gia tộc, dì rất tiếc. . .” Mã Lệ Liên vừa nói, vừa cố nặn ra mấy giọt nước mắt.

“. . . Lúc đó, ta vừa vặn đi ngang qua, được quản gia khẩn cầu, đưa cô bé tới đây. . .”

Lôi Lâm đơn giản kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Khi nghe được muốn chính mình thu nhận giúp đỡ Ngải Vi, sắc mặt Mã Lệ Liên đã triệt để biến trở thành nhăn nhó, Lôi Lâm đoán nếu không phải hắn ở đây, e rằng Mã Lệ Liên sẽ trực tiếp đuổi người.

“Nếu như là ý của đại nhân, vậy cũng tốt!” Sau một hồi lâu giãy dụa, trên mặt người phụ nữ mới lộ một nụ cười khó coi, hồi đáp.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right