Chương 261: Lợi Bàn Tọa Lang (2)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 3,024 lượt đọc

Chương 261: Lợi Bàn Tọa Lang (2)

Hiện tại Lôi Lâm đã thoáng phát hiện ra một điểm tai hại và thiếu hụt của thuật sĩ.

Là một chi nhánh nhỏ của phù thủy thời thượng cổ, nhóm thuật sĩ không chỉ cần khai thác độ nồng đậm huyết mạch của bản thân, đồng thời ở phương diện tu tập phù thủy cũng không thể lười biếng.

Nói cách khác, nhu cầu để nhóm thuật sĩ thăng cấp cũng giống phù thủy, đồng thời, bọn họ còn bị huyết mạch hạn chế!

Cho dù thuật sĩ cấp 1 đạt đến điều kiện thăng cấp, nếu như nồng độ huyết mạch của hắn không đủ, như vậy việc thăng cấp rất có thể sẽ thất bại, hoặc là, xuất hiện tình trạng sau khi thăng cấp không có thiên phú vu thuật. Căn cứ vào chíp mô phỏng tính toán, khả năng này vô cùng lớn!

Ngẫm lại cũng đúng, nếu như con đường thuật sĩ thật sự ưu việt như thế, đến hiện tại, toàn bộ phù thủy giới hẳn là đã sớm bị nhóm thuật sĩ chiếm lĩnh mới đúng, cũng không thể xuất hiện cục diện bây giờ.

Nhưng vì rất nhiều điều kiện còn hà khắc hơn so với nhu cầu để phù thủy thăng cấp nên tạo thành kết quả là một khi thuật sĩ có thể thành công thăng cấp, thực lực cũng nhất định sẽ vượt qua phù thủy cùng đẳng cấp!

Đối với Lôi Lâm, vì ưu thế của bản thân hắn làm hắn càng thích hợp đi con đường thuật sĩ!

Sau khi minh tưởng kết thúc, Lôi Lâm đứng dậy rời khoit lều vải.

“Ô ô!” Một con Lợi Bàn Tọa Lang nằm nhoài bên cạnh lều vải của Lôi Lâm, nhìn thấy Lôi Lâm, trong miệng ô ô kêu lên, hơi hơi nâng thân thể lên.

“Ăn đi!” Lôi Lâm lấy từ trong túi đồ ra một nắm ca khô màu xanh lam, đưa đến miệng Lợi Bàn Tọa Lang.

Lợi Bàn Tọa Lang hưng phấn gầm nhẹ, duỗi ra lưỡi lớn màu đỏ tươi, mang theo bựa lưỡi màu trắng, không ngừng ăn cá khô.

Đầu lưỡi xẹt qua tay phải Lôi Lâm, một cảm giác ôn hòa ẩm ướt không ngừng từ đầu lưỡi truyền đến.

Tuy rằng Lợi Bàn Tọa Lang có thể tự kiếm đồ ăn, nhưng đối với loại Lợi Bàn Tọa Lang làm việc tốn thể lực này thì đồ ăn đặc chế có thể giúp bọn nó bổ sung nhu cầu dinh dưỡng.

“Lan Sắt, chào cô!”

Lều vải bên cạnh Lôi Lâm xốc lên, một bóng người có vóc người nóng bỏng mà bại lộ đi ra, Lôi Lâm sờ sờ mũi, mở miệng chào hỏi.

Khi phân chia nơi cắm trại, hắn vừa vặn được phân cùng người phụ nữ này.

“Anh cũng tới cho sói ăn sao?” Lan Sắt gật gù, cũng móc ra một phần cá khô, ném tới trong miệng con Lợi Bàn Tọa Lang ngồi bên cạnh.

Nhất cử nhất động của người phụ nữ này đều toát ra cảm giác cô đơn, Lôi Lâm cảm giác, đây là một người phụ nữ có chuyện xưa.

Đương nhiên, sau mỗi một phù thủy muốn xuyên qua hẻm núi lớn Mã Cách Liệt, đều có một chuyện xưa rất dài.

Tuy rằng Lôi Lâm không biết tại sao nữ phù thuỷ này cũng muốn lưu vong tới bạch vu vực, nhưng hắn rất sáng suốt không có hỏi nhiều.

“Nghe đi! ta nghe được tiếng gió nhẹ đang khẽ ngâm xướng! Xem đi! Mây trắng giữa bầu trời đang tự do bay lượn. . .”

Đúng vào lúc này, một tảng đá bên cạnh hai người đột nhiên run run lại, một tiểu nhân toàn thân màu nâu, mặc một bộ quần áo khiêu vũ đột nhiên xông ra, vừa đánh đang, vừa hát ca.

Nhìn tiểu nhân chỉ to bằng bàn tay, Lan Sắt hơi che miệng lại, thốt lên một tiếng kinh ngạc.

“Là Hạt Thạch Ca Giả, tôi nghe nói bọn họ đã tuyệt tích rồi, không ngờ ở đây còn có. . .”

Lôi Lâm còn chưa mở miệng, ông lão thủ lĩnh liền từ bên trong lều bên cạnh đi ra, nhìn tiểu nhân tảng đá đang đánh đàn hát ca, cũng thốt lên kinh ngạc.

“Hạt Thạch Ca Giả?” Lôi Lâm cũng nhớ tới ghi chép có liên quan tới loại sinh vật này.“Đây hình như là một trong các vật chủng cực kì ít nghe đồn, có năng lực và tác dụng thần bí, bản thân đúng là không có lực công kích gì!”

“Vật nhỏ thật đáng yêu!” Trong đôi mắt Lan Sắt dường như nổi lên ngôi sao, dường như không nhịn được muốn đưa tay sờ xoạng một hồi.

“Sóng năng lượng yếu như thế, cũng không biết là sao nó có thể sống đến hiện tại?”

Bên cạnh có một tên to con nghe tiếng đi tới thấy thế thì khinh thường nói, “Chờ tôi tóm lại chậm rãi nghiên cứu!”

Hô! Lập tức, đồng hồ đeo tay của hắn bao trùm một tầng vỏ đá, chộp tới tiểu nhân đang ca.

“Anh dừng tay!” Lan Sắt trừng mắt, nhưng rõ ràng không có bao nhiêu hiệu quả.

Tên to con không dừng tay, trực tiếp nắm lấy Hạt Thạch Ca Giả, tiểu nhân hơi sững sờ, lập tức khóc lớn, hóa thành từng điểm sáng màu vàng, biến mất trong tay tên to con.

“Chuyện này. . . Chuyện gì thế này?”

“Hạt Thạch Ca Giả là vật chủng nguyên tố trời sinh, có thể mang thân thể tự do triệt để dung hợp cùng hạt năng lượng nguyên tố căn bản trong không khí, không phải phù thủy có trình độ nguyên tố hóa đạt đến 80% trở lên, căn bản không thể chạm tới bọn họ!”

Lão đầu thủ lĩnh nói.

“Đồng thời, lá gan của bọn họ rất nhỏ, bị cậu dọa như thế, cũng sẽ không bao giờ trở về!” Lôi Lâm bổ sung thêm.

Nghe được Lôi Lâm nói thế, ông lão rất kinh ngạc nhìn Lôi Lâm một chút, “Không ngờ ngay cả những tri thức không đáng chú ý như thế ít mà cậu cũng hiểu được!”

“Chỉ là trùng hợp từng thấy trong một quyển sách cổ mà thôi. . .” Lôi Lâm khiêm tốn trả lời.

Lúc này, nơi này phát sinh âm thanh đã hấp dẫn các phù thủy trong doanh địa đến nơi này.

“Còn có một điểm!” Lôi Lâm thương hại địa nhìn tên to con một chút.

“Trong truyền thuyết, người bị Hạt Thạch Ca Giả đụng tới, dù là nam hay nữ, đều sẽ trực tiếp mang thai!”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right