Chương 295: Lai Ngang (1)
“Đi thôi!” Ngõa Đức nói với Lâm Lôi vừa có chút ngây người.
“Làm sao, rất thích những thứ này sao?”
Ngõa Đức chỉ vào một sinh vật như con voi lớn ở trước mặt Lâm Lôi, mà tại trên người con voi lớn này còn mọc ra một tầng lông chim màu trắng, nhìn rất vui mắt.
“Ta luôn có hứng thú rất lớn đối với các sinh vật kỳ dị!”
Lâm Lôi mỉm cười nói, đồng thời trong lòng âm thầm quyết định, sau này có lẽ nên tìm thời cơ đến nơi này đi dạo, nói không chừng có thể thật sự tìm được mấy con mang theo huyết mạch của sinh vật thượng cổ đấy!
“Đến đây đi!”
Ngõa Đức dẫn Lâm Lôi đi tới trước mặt hai con long quan dạ ưng lớn.
Loại chim lớn này giống diều hâu cao chừng ba người cao, toàn thân bao trùm một tầng lông chim màu đen như sắt thép, từ cổ trở lên lại là màu đỏ, trên đầu còn có xương cốt nhô ra, giống một chiếc vương miện.
Ngõa Đức mở vòng cổ làm bằng đồng trên cổ long quan dạ ưng ra, rồi ném một thiết phiến màu xanh lục cho Lâm Lôi.
“Đây là chìa khoá khống chế bọn chúng, nào! Chúng ta đi thôi!”
Lâm Lôi tò mò bò lên trên lưng dạ ưng, ở đây, còn có móc treo và ghế dựa bằng da, chắc là để cho người cưỡi.
Lâm Lôi ngồi xuống ghế da, rồi dùng một tia lực lượng tinh thần bắn tới thiết phiến màu xanh lục trên tay.
Trong nháy mắt khi lực lượng tinh thần tiếp xúc với thiết phiến, Lâm Lôi cũng cảm giác được tinh thần của chính mình và long ưng dưới thân tiếp xúc với nhau.
Mà trí lực của long ưng vô cùng đơn giản, chỉ có thể nhận khẩu lệnh như cất cánh, hạ xuống, tăng tốc, chuyển hướng, phương diện trí lực chỉ tương đương đứa bé bảy, tám tuổi.
“Long quan dạ ưng có sức mạnh: 5. 2; nhanh nhẹn: 7. 6; thể chất: 4. 9; năng lực đặc thù: Không ”
Chíp đưa ra số liệu cũng vô cùng đơn giản, xem ra, loại long quan dạ ưng này thích hợp làm công cụ giao thông.
“Đi thôi!”
Dạ ưng to lớn mở rộng hai cánh, trên đất quét ra một luồng tro bụi lớn.
Sau hai tiếng ưng kêu rất lớn, Lâm Lôi cùng Mã Đức cưỡi long quan dạ ưng giương cánh bay lên bầu trời.
Vù vù. . .
Sức gió mãnh liệt từ trước mặt truyền đến, khiến Lâm Lôi cảm giác được chính mình giống như đang rơi vào một cơn bão.
“Hắc! Lâm Lôi, cảm giác thế nào?”
Ngõa Đức ngồi trên long quan dạ ưng bên cạnh lên tiếng hỏi.
Lâm Lôi thích ý nheo mắt lại, cảm thụ cảnh vật hai bên không ngừng bay ngược, còn có trời xanh mây trắng gần trong gang tấc.
Sức gió như thế này đối với phù thủy chính thức có thể chất đã vượt xa người thường thì không khác nào gió nhẹ lướt qua mặt.
“Cũng tạm được!”
“Ha ha. . . Ban đầu ta luôn hối hận tại sao không học một vu thuật hệ phi hành, nhưng từ khi có bảo bối của ta thì ta đã không còn suy nghĩ về việc kia nữa, đợi hôm nào cậu có thể đi gặp gỡ nó! Ta xin thề, cậu sẽ mê mẩn nó. . .”
Lâm Lôi vừa thuận miệng nói chuyện cùng Ngõa Đức, vừa quan sát con đường long quan dạ ưng phi hành.
Từ khi rời đi Bất Dạ Thành, long quan dạ ưng vẫn bay về hướng đông.
Theo thời gian dần dần trôi qua, trong không khí dần lạnh đi.
Rốt cục, một dãy núi trắng như tuyết xuất hiện trong tầm mắt Lâm Lôi, long quan dạ ưng kêu lên một tiếng đầy hưng phấn, bay lên càng ngày càng cao.
Sau đó long quan dạ ưng chở Ngõa Đức và Lâm Lôi hạ xuống một vùng đất bị tuyết trắng bao trùm.
“Hoan nghênh đi tới tổng bộ Hoa Viên Bốn Mùa!”
Ngõa Đức dẫn Lâm Lôi tiến vào con đường bên cạnh đài cao.
Mà gần đó có hai người có vẻ là học đồ vẫn luôn chờ đợi ở đây bắt đầu tiến lên dẫn long quan dạ ưng đến vị trí chỉ định. Đồng thời bắt đầu tắm và cho chúng ăn.
Con đường rất dài, không giống bên ngoài bị tuyết trắng mênh mang bao trùm, bên trong có một luồng gió ấm không ngừng thổi qua.
Đến mỗi ngã b, Lâm Lôi còn có thể thỉnh thoảng nhìn thấy mấy phù thủy dẫn theo học đồ đi qua. Trong tay còn cầm đồ như quyển sách, dáng vẻ vội vàng.
Ngõa Đức dẫn Lâm Lôi đi thẳng trong nửa giờ, qua vài cánh cửa mới đến chỗ cần đến.
“Đến rồi, nơi này là phòng làm việc của đạo sư của ta—— Lai Ngang đại nhân!”
Ngõa Đức kéo một cửa sắt lớn màu đen ra, đồng thời giới thiệu với Lâm Lôi.
Không gian bên trong rất lớn, mà còn có rất nhiều dây leo màu xanh lục leo ở xung quanh.
Cây mây cổ xưa đan xen chằng chịt, tạo thành bàn học, cái ghế, đồng thời ở mấy góc phòng còn có mấy đóa hoa nhỏ màu trắng nở rộ, tỏa ra mùi thơm rất thơm.
Phía sau một dây leo màu đen làm thành bàn học, một lão phù thủy tóc trắng, đeo kính mắt nạm vàng đang mỉm cười nhìn Lâm Lôi.
“Hoan nghênh cậu gia nhập với chúng ta!”
“Xin chào đại nhân!” Từ trên người ông lão này tản ra sóng năng lượng hoàn toàn vượt qua cấp độ phù thủy cấp 1, Lâm Lôi chỉ từng cảm nhận được gợn sóng trên người viện trưởng Hắc Cốt Lâm và các viện trưởng khác trong lần tham gia huyết đấu trước đây.
Rất hiển nhiên, ông lão này ít nhất cũng là phù thủy cấp hai cường đại.
“Không cần gò bó, Hoa Viên Bốn Mùa chúng ta là do đại nhân Ngải Di San Đức Ni Tát Á- Một dược tề sư vĩ đại, vì muốn giao lưu nghiên cứu phương pháp phối chế dược tề mà thành lập lên, tự do và bình đẳng là tôn chỉ của chúng ta!”
Ông lão tóc bạc cười rất ôn hòa.
“Có thể gia nhập vào Hoa Viên Bốn Mùa là vinh hạnh của ta thưa đại nhân!”
Lâm Lôi lần thứ hai cúi người nói.
“Được rồi, như vậy cậu đã chuẩn bị kỹ càng để ký kết khế ước sao?” Lai Ngang hỏi.
“Tha thứ cho ta mạo muội, có thể xem trước nội dung khế ước một chút sao?” Lâm Lôi hỏi.