Chương 306: Gặp mặt (2)
” Trước tiên không đề cập tới chuyện này, lần trước ta nhờ bà điều tra chuyện kia, thật sự có manh mối sao?”
Lâm Lôi hỏi, lần trước việc mà hắn nhờ mụ phù thủy làm cũng không phải chuyện bình thường.
“Đương nhiên, giữa đồng loại với nhau đều rất mẫn cảm, từ khí tức trên người cậu tản ra, ta hoàn toàn tin tưởng thân phận hắc vu sư của cậu, đồng thời, tổ chức phía sau của ta cũng rất đồng ý sự gia nhập của ngươi. . .”
Mụ phù thủy thở hổn hển, ngồi xuống một tấm ghế gỗ bằng dây mây, rồi nói với Lâm Lôi.
Lần trước Lâm Lôi nhờ mụ phù thủy làmtự nhiên là tìm kiếm một số đoàn thể hắc vu sư.
Dù Bất Dạ Thành do bạch phù thủy, nhưng cũng nhất định sẽ tồn tại góc tối âm u, mà những góc tối này, chính là nơi hắc vu sư sinh tồn!
Lâm Lôi dù sao vẫn là một hắc vu sư, đối với hắn mà nói, từ từ tích lũy tài nguyên, lại dùng thời gian rèn luyện lực lượng tinh thần, tìm kiếm thời cơ đột phá như các phù thủy khác, phương thức hành động như vậy thực sự không có hiệu quả!
Đồng thời, Lâm Lôi không có một bí cảnh phù thủy riêng, lấy tài lực hiện tại của hắn, cũng căn bản không thể thành lập lên, chỉ có thể dựa vào việc làm công cho tổ chức để đổi lấy tài nguyên, hiệu suất tích lũy như vậy thực sự là làm hắn khó có thể chịu đựng.
Mà tích lũy vốn liếng ban đầu đều luôn máu tanh, an an ổn ổn tích lũy làm sao có thể nhanh hơn so với trực tiếp cướp đốt giết hiếp đây? Tuy rằng làm như vậy cũng sẽ có nguy hiểm, nhưng sau khi Lâm Lôi tính toán kỹ càng, cảm thấy so với tiến bộ của bản thân thì chút nguy hiểm này cũng là có thể tiếp thu.
Trên thực tế, đây cũng là suy nghĩ của đa số hắc vu sư.
Bình thường cố gắng xây dựng bí cảnh, một khi nhu cầu mạnh thêm, thì sẽ trực tiếp dùng thủ đoạn cứng rắn cướp bóc.
Mà thông qua lần trước tiếp xúc, Lâm Lôi phát hiện mụ phù thủy này không chỉ có là hắc vu sư, đồng thời, bà ta còn là một cứ điểm, e rằng còn là một điểm tiếp ứng và giúp tiêu thụ tang vật của tổ chức hắc vu sư nào đó ẩn núp ở Bất Dạ Thành.
Bởi vậy, hắn cũng động chút tâm tư.
Dù sao, lấy thực lực bây giờ của hắn, không đánh cướp được bất kỳ bí cảnh nào, nhất định phải có phù thủy khác trợ giúp.
“Ừm! Vậy lúc nào thì dẫn ta đi gặp thủ lĩnh của các người?” Lâm Lôi hỏi.
“Thù lao của ta đâu?” Mụ phù thủy hỏi ngược lại.
“Bà xem cái này trước một chút!” Lâm Lôi suy nghĩ một chút, lấy một quyển sách vứt cho mụ phù thủy.
Mụ phù thủy nhận lấy, con mắt hơi nhắm lại, “Ừm! Dường như là một phần giới thiệu tóm tắt phương pháp luyện chế thuốc về lực lượng tinh thần thuốc, loại nguyên liệu này cũng thật là hiếm thấy, lại là linh thể. . .”
“A a. . .” Đột nhiên, yết hầu mụ phù thủy như bị cái gì bóp lấy, phát ra tiếng a a, trong mắt đều là vẻ không thể tin tưởng.
“Đây là. . . Phương pháp phối chế thuốc lực lượng tinh thần của phù thủy thời thượng cổ, hơn nữa đã được bổ sung vài bước phía trước. . .”
Bà ta khiếp sợ nhìn Lâm Lôi, “Giao phần tư liệu còn lại về thuốc này cho ta, giao dịch đạt thành! Ta còn có thể trợ giúp cậu chuyện khác nữa, những vật ta cất giấu tùy cậu chọn!”
Đối mặt với đề nghị mụ phù thủy, Lâm Lôi lại khinh thường nở nụ cười dưới: “Bà đang nói đùa sao? Một phần phương pháp phối chế thuốc thời thượng cổ về lực lượng tinh thần cũng hữu dụng đối với phù thủy chính thức lại chỉ có chút giá trị như thế?”
“Vậy cậu muốn thế nào?”
Mụ phù thủy sầm mặt lại, một luồng sóng tinh thần âm trầm từ trên người bà ta chậm rãi bắn ra.
Hô! Giống cơn lốc đi qua, đồ vật trong cửa hàng cũng bắt đầu hơi rung động.
“Muốn động thủ sao? Đừng quên nơi này là ở Bất Dạ Thành nha!”
Lâm Lôi cười nhạt nhắc nhở, trong mắt lập tức lóe lên hào quang màu đen, một luồng lực lượng tinh thần khổng lồ, mang theo vẻ u ám sâu không lường được, trực tiếp xuất hiện trong cửa hàng.
Ầm! ! !
Hai luòng lực lượng tinh thần hung hăng va chạm, không khí không ngừng nổ vang, lọ thủy tinh chung quanh vỡ nát tan tành, bộ phận bên trong cùng dịch giữ tươi chảy đầy đất.
“Tinh thần lực của cậu lại tiến bộ nhanh như vậy?” Mụ phù thủy lùi về sau hai bước, có vẻ hơi kinh ngạc.
“Không chỉ có như vậy, nhìn lại cái này một chút!” Lâm Lôi lấy từ trong lồng ngực chứng minh thân phận ở Hoa Viên Bốn Mùa ra quơ quơ trước mặt mụ phù thủy.
“Chứng minh thân phận của Hoa Viên Bốn Mùa! Không ngờ cậu đã gia nhập với bọn họ rồi!”
Sắc mặt mụ phù thủy trở nên càng thêm kiêng kỵ.
“Này này! Là tiệm tạp hóa Mã Lệ ở số 231 Du Thụ Lâm sao? Vừa đo lường được nơi này gợn sóng tinh thần mãnh liệt, cần trợ giúp sao?”
Một vầng sáng màu nhũ bạch bao vây một bí pháp dấu ấn, từ trên quầy mụ phù thủy nhẹ nhàng đi ra.
“Không. . . Không có chuyện gì, vừa nãy chỉ là ta thí nghiệm thất bại nên khiến sóng năng lượng tiết lộ. . .” Mụ phù thủy nhìn chằm chằm Lâm Lôi một chút, nói với bí pháp dấu ấn.
Đầu đối diện kia rõ ràng trầm mặc lại, “Vậy ta cứ dựa theo chuyện này để ghi chép lại, đồng thời, bà đã vi phạm quy định điều762 của Bất Dạ Thành, mời tới trung tâm công cộng số 13 giao nộp tiền phạt. . .”
Rất hiển nhiên, đối phương có hoài nghi, nhưng nếu như mụ phù thủy không chủ động báo cáo, đối phương cũng dĩ nhiên sẽ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
“Đã biết!” Mụ phù thủy lại qua loa vài câu với đối phương, mới đóng bí pháp dấu ấn lại.
Trong phù thủy giới, chỉ có mỗi thực thực vẫn không đủ, còn nhất định phải có hậu trường.