Chương 322: Một năm (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 1,678 lượt đọc

Chương 322: Một năm (1)

Sau một phen cò kè mặc cả kịch liệt, cuối cùng Lâm Lôi trả 18,000 khối ma thạch để mua lại những đầy tớ này.

Đồng thời, trong cửa hàng này, ở ngay trước mặt Lỗ Tây Á, Lâm Lôi đã đều gieo xuống dấu ấn linh hồn đặc biệt của chính mình vào trong óc sáu nô lệ.

Nói cách khác, từ nay về sau, vận mệnh những đầy tớ này đều nắm giữ trên tay Lâm Lôi.

Đồng thời, bởi dấu ấn linh hồn ràng buộc, những đầy tớ này nhất định phải hoàn toàn nghe theo dặn dò Lâm Lôi, dù bảo bọn hắn đi chết, bọn hắn cũng không chút do dự làm theo!

Thậm chí, chỉ cần một ý nghĩ của Lâm Lôi, đầu những đầy tớ này sẽ giống dưa hấu nổ tung lên.

“Ha ha. . . Ta đi về trước đây, không quấy rầy cậu nữa!”

Sau khi trở lại khu biệt thự của nhà mình, Khắc Lý đánh giá hai nữ kỵ vô cùng xinh đẹp sau lưng Lâm Lôi, trên mặt lộ ra vẻ bỡn cợt, trực tiếp trở lại biệt thự của chính mình.

“Lão già này!” Lâm Lôi không nói gì lắc lắc đầu, lập tức mang theo sáu người tiến vào biệt thự của chính mình.

“Nơi này là biệt thự của ta, sau này các người sẽ ở nơi này, tự mình đi tìm gian phòng đi, mà phòng ngủ và phòng dưới đất của ta, bất kỳ người nào cũng không thế tiến vào! Hiểu không?”

Lâm Lôi quay đầu lại nhìn lướt qua này sáu nô lệ mới vừa mua lại này, trực tiếp phân phó nói.

“Tuân mệnh! Chủ nhân!” Sáu người bắt đầu tách ra.

“Đạt Mễ, ông lưu lại!” Lâm Lôi chủ động gọi học đồ cấp ba lại.

“Chủ nhân, xin hỏi còn có dặn dò gì?” Đạt Mễ cung kính hỏi.

“Từ nay về sau, ông chính là quản gia biệt thự này, trong lúc ta không có mặt phải quản lý tốt nơi này, đồng thời, liên quan tới vu trận phòng ngự của biệt thự, sau này ta sẽ cho ông quyền hạn ra vào. . . Nhiệm vụ của ông chính là dọn dẹp toàn bộ biệt thự sạch sẽ, còn có dự trữ vật phẩm hàng ngày vân vân. . .”

Lâm Lôi bắt đầu tùy ý phân phó nói.

Trong Bất Dạ Thành là trung tâm mậu dịch của phù thủy, rất nhiều chuyện chỉ có phù thủy mới có thể làm, kỵ sĩ hoặc là đại kỵ sĩ bình thường, ngay cả thức hải đều không có, làm sao có thể thao túng lực lượng tinh thần, ngâm xướng chú văn?

Bởi vậy, nếu Lâm Lôi muốn duy trì biệt thự vận chuyển khi mình không ở đây thì có một quản gia cấp bậc học đồ là chuyện không thiếu được.

“Còn có, nói cho ta nghe xem sao ông lại biến thành nô lệ?” Lâm Lôi có chút ngạc nhiên.

Nói tới đây, sắc mặt Đạt Mễ buồn bã, cơ thể hơi run rẩy, hiện ra một tia thống khổ.

Rất hiển nhiên, đoạn ký ức kia đối với ông ta là một trải nghiệm phi thường đau đớn thê thảm.

Nhưng bị dấu ấn linh hồn khống chế, nên ông ta vẫn phải nói ra: “Tiểu nhân là người thiết bảo, sinh ra ở một trấn nhỏ phổ thông. . . Sau đó, tiểu nhân may mắn kiểm tra ra thiên phú phù thủy, được đạo sư trực tiếp thu vào Minh Nguyệt Ảnh. Có lẽ đại nhân chưa từng nghe nói, đây chỉ là một tổ chức phù thủy loại nhỏ. . . Tuy rằng thỉnh thoảng phải phối hợp đạo sư làm một chút thí nghiệm trên thân thể người có chút thống khổ, nhưng tiểu nhân vẫn rất may mắn có thể tiếp tục sống sót. Đồng thời trở thành một học đồ cấp ba. . .”

Đạt Mễ nói tới đây, vẻ mặt vẫn bình thường, nhưng sau đó lại lập tức liền hiện ra vẻ nghĩ mà sợ.

“Sau đó. . . Chính là chiến tranh! Chiến tranh chết tiệt kia là vì Thấp Địa Hoa Viên là thế lực cấp độ bá chủ ở khu vực chúng ta bắt đầu muốn mở rộng tổ chức, bởi vì thủ lĩnh chúng ta tỏ ý chống lại, Minh Nguyệt Ảnh bị đem ra khai đao. . . Trong chiến tranh, đạo sư và rất nhiều học trưởng chết trận, bản thân tiểu nhân cũng bị bắt làm tù binh. Cuối cùng trở thành nô lệ. . .”

Lâm Lôi gật gù, trong thế giới phù thủy có quy định bất thành văn là phù thủy bình thường không có thể tùy ý bắt học đồ làm đầy tớ, bằng không trật tự xã hội đã sớm tan vỡ.

Nhưng có một loại phù thủy rõ ràng không phải chịu pháp luật và được ước định che chở, đó là tù binh!

Tù binh các đại học viện và phù thủy học đồ dị tộc, chính là khởi nguồn nô lệ của phù thủy chủ yếu nhất ở Bất Dạ Thành!

Lâm Lôi nhìn Đạt Mễ có chút bi phẫn, đột nhiên có chút nghĩ mà sợ.

Lúc trước, nếu không phải Hắc Cốt Lâm ngoan cường chống lại kẻ địch tấn công, hắn cũng may mắn có thể chạy thoát từ lúc đầu, rời xa chiến trường thì e rằng có thể bị một phù thủy chính thức tiện tay giết chết hoặc là bị tóm làm tù binh, cuối cùng bị bán làm nô lệ, cũng chính là số mệnh của hắn.

“Vì lẽ đó mình mới bức thiết muốn tăng cao sức mạnh! Chỉ có chân chính nắm giữ sức mạnh thì mình mới có thể nắm tương lai của chính mình trong lòng bàn tay!”

Lâm Lôi vung vung tay, để Đạt Mễ lui xuống trước.

“Ông đi xuống trước làm quen hoàn cảnh đi, ta phải đi ra ngoài một chuyến, buổi tối mới trở về. . .”

. . .

Lâm Lôi thuê biệt thự phi thường rộng rãi, cũng có phòng đặc biệt cho ta tớ ở lại, một lần có sáu người vào ở cũng không hề có vẻ chen chúc, trái lại có một chút sức sống.

Đạt Mễ cũng lộ ra tố chất một quản gia ưu tú, quản lý biệt thự của ưu tú ngay ngắn rõ ràng, giúp Lâm Lôi có thể an tâm bỏ qua các việc vặt, một lòng ở phòng dưới đất mặt luyện chế thuốc thời thượng cổ —— Nước mắt Maria.

Mấy ngày sau, Lâm Lôi một mình đi một chuyến tới cửa hàng của mụ phù thủy, đưa hai ống nước mắt Maria theo khế ước đối phương, đồng thời ước định thời gian giao dịch lần sau.

Sau khi nhận được thuốc thượng cổ, tuy rằng mụ phù thủy cực lực che giấu, nhưng Lâm Lôi vẫn phát hiện trên mặt bà ta lộ ra một tia mừng như điên.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right