Chương 362: Uy hiếp

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 2,714 lượt đọc

Chương 362: Uy hiếp

Khi Lâm Lôi đang đi lung tung không có mục đích gì, một âm thanh nghe có chút quái dị truyền tới.

“Đã lúc này rồi mà cậu vẫn nhàn nhã như thế, xem ra, ta nên đề nghị Đề Cái, bảo ông ta đổi chức vị cho cậu. . .”

Giọng nói này phi thường lạnh lẽo, khiến Lâm Lôi cảm thấy giống như bị một con sói đói nhìn chằm chằm.

Trong lòng Lâm Lôi cười khổ, sờ sờ mũi, xoay đầu lại hành lễ: “Hi Sơn đại nhân!”

Ở trước mặt hắn là một phù thủy mặc áo bào đen, trên người còn có mấy trang sức đỏ như màu máu, đồng thời mùi máu tanh trên người vị phù thủy này ngưng tụ không tiêu tan.

Khiến người ta khó quên nhất vẫn là trên trán vị phù thủy này cón có thêm một con mắt!

Vị phù thủy ba mắt này chính là Hi Sơn thuộc tổ săn giết, hắn là người kiên định với chủ nghĩa xuất thân, sau khi Lâm Lôi gia nhập Hoa Viên Bốn Mùa, vẫn luôn thấy ngứa mắt với Lâm Lôi, thậm chí còn hết lần này tới lần khác muốn gây sự với hắn.

“Tổ săn giết của hắn không phải đã bị phái toàn bộ đến bí cảnh sông Hằng sao? Lẽ nào xảy ra tình huống gì, nhất định phải chạy về báo cáo?”

Lâm Lôi vừa âm thầm suy đoán, vừa giải thích: “Nhiệm vụ tháng này của thuộc hạ đã hoàn thành xong, bởi vậy mới đi ra giải sầu một chút. . .”

“Thế à! Ha ha! Cậu rất có năng lực, hẳn là nên đứng ở vị trí càng thích hợp với cậu hơn. . .”

Nằm ngoài dự liệu của Lâm Lôi chính là lần này Hi Sơn cũng không gây sự với hắn, chỉ là sau khi nói một câu đầy ý tứ sâu xa, trực tiếp rời khỏi nơi này.

Chỉ để lại Lâm Lôi đứng trên đường lẳng lặng suy nghĩ.

“Hắn nói như vậy, rốt cuộc là có ý gì?”

Rất nhanh, Lâm Lôi đã biết được ý của Hi Sơn.

Đến bữa tối, trong đại sảnh, tổ viên tổ dược tề tụ lại cùng nhau, cùng hưởng dụng tiệc tối phong phú.

Những mỹ thực ngoài phàm tục như quả phỉ gà, heo sữa quay, rượu mật ong có thể thấy được, đều giống rác rưởi đặt các góc.

Ở giữa bàn còn có các món ăn ngon chỉ có ở phù thủy thế giới.

Bong bóng cá, Đa La Đặc tuyến xà, bơ bò Tây Tạng, còn có đủ loại nguyên liệu nấu ăn quý giá mà Lâm Lôi không biết tên, đều được bày ra chỉnh tề.

Rượu ngon mê người toả ra khí tức thơm ngọt, không ngừng hấp dẫn sự them ăn của mọi người.

“Phía sau những món này e rằng có không ít máu tươi của học đồ?”

Lâm Lôi gắp một miếng thịt cá nướng, trong khi hưởng thụ hương vị tươi mới ở đầu lưỡi, hắn còn âm thầm thở dài một hơi.

Loại bong bóng cá này cũng là một loại sinh vật năng lượng cao trong phù thủy thế giới, thực lực có thể so với học đồ cấp 2 thậm chí cấp ba.

Mà phù thủy trong nhà bếp của Hoa Viên Bốn Mùa còn đặc biệt tuyên bố mấy nhiệm vụ cho đám học đồ là thu thập thịt cá.

Có buổi thịnh yến này là do vô số phù thủy học đồ vượt mọi chông gai, vượt mọi khó khăn gian khổ mạo hiểm. Mà thu hoạch sau khi bọn họ dùng máu tươi của chính mình để đánh đổi lấy một chút thù lao bé nhỏ không đáng kể, thì đã biến thành mỹ thực trên bàn phù thủy chính thức!

“Cũng chính vì như thế! Mình mới muốn làm một kẻ cướp đoạt! Mà không phải một người bị cướp!”

Trong con ngươi Lâm Lôi lóe lên vẻ kiên định, trên mặt luôn nở một nụ cười thân thiện, lại lấy một cái chân heo sau nướng, đặt vào trong đĩa của chính mình.

Khi thời gian huyết mạch nhảy vọt lần hai càng ngày càng gần, Lâm Lôi cũng cảm giác được thân thể của chính mình bắt đầu xuất hiện các loại tình huống khác thường.

Rõ ràng nhất chính là nhu cầu đối với đồ ăn rõ ràng tăng lên, đặc biệt là thịt những sinh vật mạnh mẽ năng lượng cao.

Sau tiệc tối phong phú, Đề Cái sẽ gõ gõ cái chén vàng trên bàn.

Đinh đinh! ! !

Toàn bộ đại sảnh lập tức im lặng, Lâm Lôi và các phù thủy khác đều đứng lên, chờ đợi vị tổ trưởng tổ dược tề này phân công cùng sắp xếp nhiệm vụ.

“Chư vị! Trước khi làm theo quy trình, ta muốn tuyên bố một tin trước!”

Đề Cái nhìn phù thủy ở đây một chút, hắng giọng một cái.

“Ngay hôm nay, Hi Sơn ở tổ săn giết đi tìm ta, hy vọng có thể có mấy vị dược tề sư gia nhập! Phải biết rằng trong bí cảnh sông Hằng, bởi vì tranh đấu nhiều lần nên đến phù thủy trị liệu cực kỳ thiếu, mà rất nhiều dược tề sư cũng có thể sử dụng thuốc, đạt đến hiệu quả chữa trị tương tự phù thủy trị liệu. . .”

Nghe xong lời nói của Đề Cái, trong lòng Lâm Lôi đột nhiên chìm xuống.

“Hiện tại, ta đến tuyên bố danh sách phái ra, bọn họ chính là Uy Khắc Tốn, Tát Lạp Đinh…. . . Còn có, Lâm Lôi! ! !”

Quả nhiên, trong danh sách, Đề Cái cất cao giọng đọc lên tên của Lâm Lôi.

Trong nháy mắt, Lâm Lôi cảm thấy vô số ánh mắt đồng liêu đều nhìn đến trên người chính mình.

Trong những ánh mắt này có hiếu kỳ, có lo lắng, nhưng nhiều nhất vẫn là cười trên sự đau khổ của người khác.

Đội trưởng trên danh nghĩa của hắn lại than thở, sau khi Lâm Lôi đi rồi, dựa vào bản lĩnh của Mã Đinh, khẳng định không hoàn thành được nhiệm vụ chiến tranh nặng nề, nhưng Mã Đinh không có dũng khí đưa ra nghi vấn! Dù sao! Đây chính là quyết định của tổ trưởng tổ dược tề!

“Ồ! Trời ạ! Lâm Lôi! Cậu nên làm gì?”

Vị đồng bạn tên Âu Khoa đầu tiên hơi đờ ra, sau đó nhìn Lâm Lôi, há to miệng.

“Không có chuyện gì! Cho dù ra chiến trường thì hẳn là cũng nằm ở vị trí hậu cần, trên thực tế không có bao nhiêu nguy hiểm!” Nhìn thấy còn có người thật sự lo lắng cho mình, trên mặt Lâm Lôi cũng lộ ra vẻ tươi cười.

Trên thực tế, trên chiến trường nào có chỗ tuyệt đối an toàn? Huống chi còn rơi vào tay phù thủy ba mắt Hi Sơn kia?

Khi nghe đến Đề Cái đọc lên danh sách, trên thực tế, Lâm Lôi đã lập tức nhớ tới nụ cười ý vị thâm trường của Hi Sơn lúc trước!

“Các vị phù thủy có tên trong danh sách này, các vị có năm ngày thời gian để chuẩn bị, sau đó nhất định phải đến phân bộ Hoa Viên Bốn Mùa ở bí cảnh sông Hằng đưa tin, nếu không thì sẽ bị coi là phản bội!”

Sau đó Đề Cái lại nói mấy lời cảnh cáo.

Sau khi đắc tội với Hắc Cốt Lâm cùng Lily gia tộc là hai thế lực hắc vu sư, Lâm Lôi cũng không muốn lại thu hoạch một kẻ địch là tổ chức bạch phù thủy mạnh mẽ hơn.

Nếu thật sự đến một ngày kia, ở Nam Hải bờ này, hắn có thể gọi là không có đất đặt chân.

. . .

Sau một ngày, Lâm Lôi thu thập qua loa một hồi, mang theo hai đại kỵ sĩ bước lên con đường đi tới bình nguyên sông Hằng.

Ánh mặt trời ở trên bầu trời chiếu rọi.

Trên mặt đất từng tia bụi mù bốc lên, giữa hư không cách đó không xa, không khí dần dần vặn vẹo lên.

Nhiệt độ khô nóng này khiến trên đại đạo hầu như không có một bóng người đi đường.

Đạp đạp đạp! ! ! Vào lúc này, ba con khoái mã bay vút qua, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trên đường.

“Chủ nhân! Phía trước có bóng cây, có tới đó nghỉ ngơi một chút hay không!”

Số hai ghìm lại ngựa, dò hỏi Lâm Lôi.

“Vậy thì nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta chịu được, nhưng mấy con ngựa này sắp không xong rồi!”

Lâm Lôi chỉ chỉ con ngựa đã sắp sùi bọt mép.

Phía sau hắn, còn có mấy con ngựa nhàn rỗi, trên lưng chở rương gỗ hành lý, nhưng nhìn cũng phờ phạc, lỗ tai động khoát lên đầu, đôi mắt vẩn đục.

Lâm Lôi tự mình xuất hành, tự nhiên có thể cưỡi nọc độc Phi Long.

Nhưng hiện tại hắn muốn dẫn theo hai đại kỵ sĩ và mang theo một đống hành lý, nhiều đồ như vậy, tự nhiên vượt qua phụ trọng của nọc độc Phi Long.

Mà Bất Dạ Thành cũng không có phi thuyền nối thẳng tới bình nguyên sông Hằng, Lâm Lôi cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn nguyên thủy nhất là cưỡi ngựa đi tới.

Con nọc độc Phi Long bị Lâm Lôi ra lệnh vẫn ở trên không điều tra, cùng bọn họ một đường tiến lên.

“Chủ nhân! Nước!”

Lâm Lôi tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, số ba ở phía sau đã nhanh tay đưa tới một túi nước.

“Ừm!” Lâm Lôi uống một hớp.

Tuy rằng với thể chất của hắn, chút nhiệt độ này đã sớm không tạo thành ảnh hưởng gì, nhưng dòng nước lạnh lẽo chảy qua yết hầu, vẫn mang đến cho hắn cảm giác thoải mái.

“Hả?”

Đột nhiên, một sương mù màu xám bao phủ phạm vi bóng cây này.

Trong sương mù tối tăm tia, bóng cây giống như đã biến thành đủ loại quái thú, muốn chạm đến mấy người Lâm Lôi.

Cùng lúc đó, một cảm giác buồn ngủ không ngừng xuất hiện trên thân ba người.

“Người nào?” Bắp thịt trên người số hai cùng số ba căng lên, một tia sóng năng lượng lập tức muốn thả ra.

Lập tức, bọn họ bị ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Lôi ngăn lại, thẳng tắp ngã trên mặt đất.

“Hắc hắc. . . Huyết Thủ ! Hai đại kỵ sĩ này của cậu cải tạo không tệ! Suýt chút nữa có thể chống lại thôi miên của ta!” Một giọng nói như bé trai truyền đến.

Nghe được danh hiệu Huyết Thủ này, Lâm Lôi hơi nhướng mày.

Hiện tại hắn mặc trang phục của phù thủy bình thường, mà đối phương thuộc tổ chức hắc vu sư Thiên Diệp Thủ lại có thể điểm phá thân phận của hắn, xem ra, một năm qua tuy rằng hắn cật lực che giấu, nhưng có vẻ làm việc quá thuận lợi hoặc là quá kiêu căng nên đã bị phát hiện thân phận.

E là ngay cả ở Hoa Viên Bốn Mùa cũng có hoài nghi tương tự đi!

Cũng chính vì như thế, Đề Cái mới đứng xem chuyện vui đối với việc Hi Sơn điều Lâm Lôi đi, ngay cả vị Lai Ngang lúc trước đều không có phản đối.

“Nam Tước! Chuyện gì?”

Nếu như đã bị phát hiện rồi, Lâm Lôi cũng dứt khoát đặt câu hỏi.

“Hắc hắc. . . Then chốt là sự việc của lão quỷ, bà ta tốt xấu gì cũng là nguyên lão của tổ chức, hiện tại không rõ sống chết, “Đại nhân” dặn dò chúng ta cẩn thận tìm kiếm một hồi, mà theo ta được biết, một lần cuối cùng bà ta xuất hiện là mời cậu và Khuyên Đồng đi tham gia một lần thám hiểm. . .”

“Không sai! Nhưng Khuyên Đồng chết ở bên trong! Mà lão quỷ cũng tạm thời không rời đi nơi đó được! Còn vị trí bí cảnh! Xin lỗi, không thể trả lời!”

Lâm Lôi không tin bọn hắn thật sự chú ý sống chết của một nguyên lão như thế, e là bọn hắn chỉ mơ ước vị trí bí cảnh mà lão quỷ lưu lại mới là thật sự.

Quả nhiên, sau khi nghe đến Lâm Lôi trả lời, bé trai cười hắc hắc vài tiếng: “Không hổ là Huyết Thủ ! Làm việc luôn thẳng thắn thoải mái! Chuyện lão quỷ chấm dứt ở đây, hiện tại ta mang đến nhiệm vụ của “Đại nhân”!”

Khi nhắc tới hai chữ đại nhân này, bé trai cố ý nhấn mạnh.

“Xảy ra chuyện gì? Thiên Diệp Thủ còn có nhiệm vụ cưỡng chế sao?” Lâm Lôi hơi nhướng mày, bây giờ nhìn lại, hắc vu sư cho tới nay đều ở phía sau âm thầm thao túng Thiên Diệp Thủ, lần này rốt cục bị hấp dẫn đến rồi.

“Trước đây đương nhiên không có, nhưng hiện tại không giống! Ta tin tưởng, vì thân phận của cậu không bị tiết lộ, cậu nhất định sẽ vì tổ chức làm ra cống hiến! Đúng không! Lâm Lôi? Hoặc là Huyết Thủ ?”

Bé trai trực tiếp bắt đầu uy hiếp, trong giọng nói còn có chút đắc ý.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right