Chương 365: Người quen (2)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 3,361 lượt đọc

Chương 365: Người quen (2)

Lâm Lôi cũng không khỏi đánh giá Tây Nhị vài lần, nữ học đồ tên Tây Nhị này mặc trang phục màu phấn hồng thợ săn, lộ ra một đôi chân nhỏ trắng như tuyết, trên lưng vác một bộ cung tên gỗ màu xanh lục, vóc người cao gầy, vừa vặn xứng đôi cùng Kiều Trị.

Cho dù là Lâm Lôi cũng không thể không thừa nhận ánh mắt của Kiều Trị thực sự không têh.

“Lâm Lôi, sao không giới thiệu hai vị bằng hữu này của cậu!” Sau khi nói xong, Kiều Trị còn rất không khách khí đám một quyền vào trước ngực Lâm Lôi, cũng khiến Lâm Lôi có chút sững sờ.

Lập tức, hắn nhìn trên người chính mình một chút, lúc này mới phản ứng được.

Vì thuận tiện xuất hành, Lâm Lôi cùng hai đại kỵ sĩ đều thay đổi trang phục khá bình dân, đồng thời, sau khi chiếm được phương pháp áp súc lực lượng tinh thần từ mụ phù thủy, trước khi Lâm Lôi ra bên ngoài đều sẽ theo thói quen ẩn giấu đi gợn sóng phù thủy chính thức.

Mà hai tên nô lệ linh hồn của hắn, lần này cũng hưởng thụ đãi ngộ như thế.

Bởi vậy, mấy người Kiều Trị mới là học đồ đương nhiên không thể phát hiện ra Lâm Lôi ngụy trang, mà chỉ coi Lâm Lôi trở thành học đồ phổ thông.

“Đây là hai người bạn của ta, làm quen ở trên đường, vừa vặn cùng đường, bọn họ không nhiều lời, tính cách cũng khá quái gở!”

Lâm Lôi ném một bức tượng hình phi long tới trên tay số hai cùng số ba, “Hai người mang vật cưỡi đi trước đi! Chúng ta hội hợp ở chỗ cần đến!”

Số hai và số ba được chủ nhân bí mật truyền âm dặn dò khẽ gật gật đầu, mang theo ngựa rời đi.

“Lâm Lôi, khi cậu và bọn hắn giao du, tốt nhất phải cẩn trọng một chút, trên thân bọn hắn, ta luôn có một loại cảm giác rất không thoải mái. . .”

Kiều Trị nhìn theo bóng lưng số hai và số ba rời đi, lặng lẽ nói với Lâm Lôi.

“Yên tâm, ta biết đúng mực!”

Lâm Lôi gật gật đầu.

“Ha ha. . . Không nói những chuyện này nữa, Lâm Lôi, chúng ta đã sáu, bảy năm không gặp rồi nhỉ? Lần này nhất định phải uống một chén!”

Kiều Trị phi thường quen thuộc ôm vai Lâm Lôi, đứng cách xa mấy dặm cũng có thể nghe thấy tiếng cười đầy đắc ý của hắn: “Cậu biết không? Từ hai năm trước, ta đã thành công thăng cấp thành học đồ cấp ba! Ngay cả đạo sư của ta cũng vì thế mà khen ta đấy! Nhưng cũng không có gì, ai bảo ta là thiên tài tư chất cấp bốn đây. . .”

Nhờ vào lần gặp gỡ ngẫu nhiên này, Lâm Lôi và Kiều Trị đều từ bỏ dự định đi ra khỏi thành, cùng trở lại trong thành trì, tìm tới một quán bar, chuẩn bị ôn chuyện.

Sau khi uống hai ly bia, Lâm Lôi đã moi được từ Kiều Trị những tin tức mà hắn muốn biết.

Kiều Trị đương nhiên vẫn là học đồ của Cửu Hoàn Bạch Tháp, bạn gái của hắn- Tây Nhị cũng vậy.

Mà Bối Tư Tháp, Lạp Na còn có nam sinh tên là Á Lịch Sơn Đại kia là học đồ của Thấp Địa Hoa Viên.

Lần này bọn họ đi ra, đều là vì hoàn thành nhiệm vụ học viện tuyên bố, mà Kiều Trị cùng Bối Tư Tháp vừa vặn lại là người quen, hai tiểu đội tự nhiên đi cùng nhau.

“Chúng ta lần này thảm rồi, lại bị phân cho nhiệm vụ đóng giữ! Muốn vào bí cảnh sông Hằng!” Kiều Trị khổ sở kêu than, nói đến đây cái, ngay cả Tây Nhị cùng Bối Tư Tháp cũng xuất hiện vẻ mặt tối tăm.

Trong bí cảnh là thiên hạ của phù thủy chính thức, mấy học đồ bọn họ đi vào, ngay cả một đóa bọt nước đều không lật nổi, chỉ có thể làm bia đỡ đạn! Nói không chừng lúc nào đó sẽ chết!

Lâm Lôi nhìn mấy người này một chút, trong tiểu đội năm người lâm thời thành lập này, Kiều Trị và Bối Tư Tháp đều là học đồ cấp ba, ba người kia cũng đạt đến trình độ học đồ cấp 2, nhưng cũng phải nói, thực lực này có chút tương tự đội ngũ phù thủy học đồ lần trước Lâm Lôi giết sạch ở trấn nhỏ Nguyệt Cầm kia.

“Ồ! Đúng rồi! Lâm Lôi cậu thì sao? Ta thấy song năng lượng trên người cậu cũng rất cường hãn, hẳn là cũng lên học đồ cấp ba rồi chứ?”

Kiều Trị giống như trong lúc vô tình hỏi, mà Bối Tư Tháp ngồi bên đang dùng đồ uống cũng lén lút lắng nghe.

“Ta khá may mắn, mấy tháng trước rốt cục đã lên cấp ba!” Lâm Lôi cười cợt.

“Có thể lên cấp ba cũng không dễ dàng! Đến nào! Cụng ly vì tương lai sau này trở thành phù thủy đại nhân của chúng ta!”

Kiều Trị không có chút bảo mật địa nào kêu to, khiến đám người xung quanh liên tục chú ý.

“Cụng ly!” Sáu cái chén đụng vào nhau.

Chờ đến sau khi uống xong một vòng, Kiều Trị hỏi thăm: “Lâm Lôi, hiện tại cậu còn ở nơi nào? Hắc Cốt Lâm học viện sao? Trên Cửu Hoàn à! Sau khi ta đến học viện mới biết Hắc Cốt Lâm là một học viện hắc vu sư, là đối thủ một mất một còn với chúng ta ở nơi này, thậm chí ngay cả thông tin cũng bị cấm chỉ. . .”

“Cái gì? Hắc Cốt Lâm? ! Học viện hắc vu sư kia?”

Khi Kiều Trị vừa nói ra khỏi miệng, Lạp Na, Á Lịch Sơn Đại nhảy lên giống như con mèo nhỏ bị đạp trúng đuôi.

Mà Tây Nhị tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Lôi, cũng có vài tia cảnh giác.

“Được rồi! Được rồi! Không cần căng thẳng thế! Lâm Lôi và ta là bạn tốt, hắn không giống hắc vu sư bình thường. . .”

Lúc này Kiều Trị mới biết chính mình đã nói lỡ, đứng lên lúng túng dàn xếp.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right