Chương 368: Chiêm Mỗ (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 3,232 lượt đọc

Chương 368: Chiêm Mỗ (1)

Trên bầu trời màu lam che kín đám mây màu trắng, nhìn mãi không tới phần cuối.

Trên một con đường thẳng tắp, còn có một dòng suối nhỏ trong suốt uốn lượn chậm rãi chảy qua, dưới dòng nước trong suốt, đá cuội màu trắng và cá nhỏ màu xanh đều có thể thấy rõ ràng.

“Nơi này là hành lang quả lê, chỉ phải đi qua nơi này thì sẽ đến mục đích của chúng ta —— Lối vào bí cảnh sông Hằng ở cạnh hẻm núi Mã Lạp, đồng thời, chỉ cần một ngày là chúng ta có thể tới nơi! Có muốn đừng ngừng lại nghỉ ngơi một chút không?”

Kiều Trị nhìn địa đồ giấy bằng da dê màu vàng trên tay một chút, lại lấy ra một vật giống la bàn bắt đầu kiểm tra phương hướng rồi mới quay đầu lại, nói với mấy người Lâm Lôi.

“Nghỉ cái gì? Nếu như khoảng cách từ đây đến nơi cần tới còn một chút như thế, chúng ta trực tiếp đến nơi đó rồi nghỉ ngơi không phải càng tốt hơn sao?”

Tây Nhị hung hăng liếc Kiều Trị một chút.

Đối với tình huống như thế, trước đó trong đội ngũ đã xảy ra rất nhiều lần, mỗi lần Kiều Trị có đề nghị gì, đều sẽ bị Tây Nhị mạnh mẽ phản bác, mà đại đa số thời điểm Kiều Trị đều sẽ chủ động nhường cô nàng.

Một đường như thế, ngay cả Lâm Lôi đều thấy có chút quen thuộc.

Có lẽ cũng chỉ có cô gái như thế mới có thể thu phục được công tử nhà giàu là Kiều Trị này? Dù sao Lâm Lôi thấy Kiều Trị thật sự có vẻ thích thú.

Mà cô ả Bối Tư Tháp này, dọc theo đường đi cũng phi thường trầm mặc, cơ bản không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, nếu không phải cô ta là một học đồ cấp ba duy nhất trong đội ngũ của Thấp Địa Hoa Viên, thì có lẽ sẽ bị lãng quên đi.

“Được rồi! Được rồi! Vậy chúng ta tiếp tục chạy đi!” Quả nhiên, sau khi nghe thấy Tây Nhị phản bác, Kiều Trị lập tức giơ hai tay lên cao đầu hàng, khiến Lâm Lôi phải lườm hắn một cái.

Sau đó Lâm Lôi lại có chút nghi ngờ nhìn một lối rẽ khác.

Lấy lực lượng tinh thần hiện tại của Lâm Lôi, có thể cảm giác được một cách rõ ràng ở cách đó không xa, còn có một nhánh tiểu đội phù thủy học đồ đang chạy về đằng này, nhìn dáng vẻ thì cũng là đi hẻm núi Mã Lạp.

Đồng thời theo tốc độ này, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ gặp gỡ tiểu đội của Lâm Lôi này.

Mà thực lực những học đồ này rõ ràng cao hơn một tầng so với đội ngũ Kiều Trị này, thậm chí ở trên thân của người cầm đầu, Lâm Lôi còn cảm giác được gợn song của ma hóa vật phẩm.

Tuy rằng chỉ là một ma hóa vật phẩm cấp thấp, nhưng cũng phi thường đáng quý.

Ở cấp bậc học đồ, chỉ có những học đồ thiên tài chân chính kia. Còn có người thừa kế của gia tộc lớn mới có thể có ma hóa vật phẩm trên người, mà sức chiến đấu của những học đồ này, tuyệt đối là đỉnh cấp trong số đám học đồ cấp ba, ngoại trừ phù thủy chính thức ra, bọn họ không sợ bất luận người nào!

Đại khái qua khoảng ba phút, Tây Nhị cũng biến sắc.

“Cẩn thận! Loang Lổ phát hiện có phù thủy học đồ đang đến gần!”

Là người tấn công từ xa trong đội ngũ, Tây Nhị cũng phụ trách nhiệm vụ cảnh giới, mà Loang Lổ chính là một con cú mèo dị chủng được cô nuôi, có thể báo cáo những việc trong phạm vi nhất định cho cô nàng.

“Phù thủy học đồ? !”

Kiều Trị sầm mặt lại, hung hang mắng một câu: “Mịa! Hi vọng vận may của lão tử không muốn kém thế! Cảnh giới! ! !”

Ở bên ngoài gặp phải phù thủy học đồ xa lạ không phải chuyện nói chơi, rất có thể sẽ xảy ra chuyện gì, mà phe nhỏ yếu thường thường sẽ là vật hy sinh.

Nghe được mệnh lệnh của Kiều Trị, mấy người Bối Tư Tháp rất hiển nhiên cũng hiểu rõ nguy hiểm trong đó.

Mấy học đồ lập tức tập hợp ngựa lại cùng nhau, mấy người bố trí thành một vu thuật pháp trận phòng ngự đơn giản. Nhìn trình độ thành thạo này, trước đó hẳn là cố ý rèn luyện qua.

Mà trong sự chờ đợi căng thẳng của mấy học đồ này, bụi mù từ phương xa rốt cục đã càng ngày càng gần.

Đạp đạp! ! !

Theo tiếng vó ngựa, một tiểu đội năm người xuất hiện trong tầm mắt Lâm Lôi.

Cầm đầu là một học đồ mặc áo choàng màu trắng, sau lưng còn đeo một cự kiếm, Lâm Lôi phát hiện gợn sóng từ ma hóa vật phẩm kia chính là đến từ cự kiếm sau lưng học đồ này.

“Một ma hóa vật phẩm to lớn như thế, đúng là có chút đặc biệt!” Lâm Lôi sờ sờ cằm.

Ma hóa vật phẩm bởi vì cần tài liệu khá là quý giá nên hình dáng đều khá nhỏ bé, ma hóa vật phẩm to lớn như thế, tuy rằng chỉ là cấp thấp, nhưng cũng là lần thứ nhất Lâm Lôi nhìn thấy.

Mà sau khi nhìn thấy tiêu chí bắt mắt là cự kiếm này, ba học đồ Thấp Địa Hoa Viên lấy Bối Tư Tháp cầm đầu, đầu tiên là hơi nghi hoặc một chút, rồi lại lập tức hô to:

“Là Chiêm Mỗ! Chiêm Mỗ học trưởng! ! !”

“Ồ! Là học đồ của Thấp Địa Hoa Viên sao?” Lâm Lôi liếc mắt nhìn ba học đồ đã tự ý rời đi pháp trận phòng ngự, đi lên nghênh tiếp tiểu đội người đang tới kia.

Mà trên mặt Bối Tư Tháp càng hiện ra một ý cười.

Kết hợp với khuôn mặt đẹp kinh người của cô ả, nụ cười này khiến mấy học đồ phía sau Chiêm Mỗ đều thất thần trong nháy mắt.

“Kèn kẹt!”

Trong tiếng ghìm ngựa chỉnh tề, kỵ sĩ cầm đầu vung tay lên, năm học đồ tung người xuống ngựa, động tác chỉnh tề như một, giống như trong quân đội vậy.

“Các em? Là học đồ học viện sao?”

Chiêm Mỗ cầm đầu là một nam thanh niên cao lớn da trắng, vóc người con cao hơn Kiều Trị một cái đầu, mái tóc màu xanh lam, trong mi tâm còn có một nốt ruồi đỏ tươi.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right