Chương 373: Dây chuyền
“Không! Không thể nào!”
Trân Na đứng ở bên đưa tay ôm mặt, nhìn Lôi Lâm đã chạy trốn ra ngoài, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin tưởng địa hô.
“Sao cậu có thể đi ra? Trong tương lai mà ta thấy cũng không có chuyện này !”
Trân Na gào thét, cả gương mặt đã mơ hồ vặn vẹo.
“Ta đã biết rồi, nhất định là vậy! Cậu nhất định là người phản bội chạy trốn vận mệnh!” Trân Na thét lên.
“Tao là cái gì đều không quan trọng! Quan trọng chính là ngày hôm nay mày nhất định sẽ chết rất khó coi!”
Trên mặt Lôi Lâm bùng lên sát khí, từ khi hắn bước lên con đường phù thủy tới nay, đây là lần thứ nhất chịu thiệt thòi lớn như thế!
Dù là vết thương trên người hay cánh tay trái gần đứt rời đều là thương thế không dễ dàng dưỡng tốt, tình trạng này sẽ khiến hắn gặp nhiều trắc trở cho nhiệm vụ trong bí cảnh.
Nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng Lôi Lâm càng mạnh hơn.
“Tiện nhân! Tao muốn cho mày biết cái giá thì mạo phạm tao!”
Lôi Lâm gào thét, cánh tay phải may mắn còn lành lặn đánh tới Trân Na vị!
Từng tia sương khói màu đen từ dưới nền đất bốc lên, giống dây thừng lan dọc theo mặt đất xông tới Trân Na.
“Bảo vệ!” Trân Na nắm chặt dây chuyền trên cổ.
Một viên đá quý màu đỏ sáng lên, lập tức, một dung nham Hỏa Cầu xuất hiện trước mặt Trân Na, bắn về phía đám sương khói màu đen kia.
Ầm!
Gợn sóng năng lượng khổng lồ tan ra, dung nham màu đỏ nóng bỏng bắn tung toé, trên mặt đất bị thiêu ra từng lỗ thủng màu đen.
“Ngày hôm nay dù mày dùng hết vu thuật trên sơi dây chuyền này cũng không cứu được mày đâu.”
Trong con ngươi Lôi Lâm lóe lên ánh sáng lạnh.
Mấy Hỏa Cầu màu đen trong nháy mắt bốc lên, sau đó ở giữa không trung dung hợp thành một! Gợn sóng năng lượng khổng lồ trong nháy mắt tràn ra, uy lực cao tới 51 độ trực tiếp thiêu trên mặt đất ra một hố lớn.
“Tiềm ảnh Hỏa Cầu!”
Lôi Lâm chỉ tay nhằm về phía Trân Na.
Hỏa cầu thật lớn giống như mặt trời rơi xuống, bay thẳng đến chỗ Trân Na.
Ngọn lửa màu đen còn chưa rơi xuống, sắc mặt Trân Na vốn đã có chút tái nhợt, lúc này còn đổ một tầng mồ hôi lạnh.
“Hàn băng!” Trân Na cắn răng, từ trong miệng phun ra một ký tự Byron cổ ngữ.
Trong nháy mắt! Dây chuyền trên cổ cô ta liên tiếp bắn ra ánh sáng màu trắng, từng viên trân châu sáng lên, gợn sóng từ phép thuật Hàn băng không ngừng tản ra.
Trong vầng sáng màu trắng, trước mặt Trân Na trong nháy mắt đã xuất hiện mười mấy tấm thuẫn bằng Hàn băng.
Bên ngoài tấm khiên lớn màu trắng nửa trong suốt còn có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh sắc chung quanh, mà màu đen Hỏa Cầu từ trên trời rơi xuống, trong nháy mắt đã bắn trúng mười mấy tấm thuẫn Hàn băng này.
Từng luồng hơi nước màu trắng không ngừng bốc lên.
Sau khi bay lên mấy mét, lại rất nhanh ngưng kết thành giọt nước và khối băng rơi xuống.
Chờ đến khi tất cả đều bình tĩnh lại, tấm thuẫn Hàn băng trước mặt Trân Na đã biến mất toàn bộ, mà tiềm ảnh Hỏa Cầu cũng không thấy tung tích.
Trong hơi nước màu trắng, một bóng người màu đen đột nhiên xuất hiện.
Toàn thân Lôi Lâm bao trùm Khoa Mạc Ân chi lân, vọt thẳng đến trước mặt Trân Na.
Xì xì!
Tầng băng phòng ngự từ dây chuyền của Trân Na bắn ra, trong nháy mắt bị Lôi Lâm dùng tay phải xé nát, cùng lúc đó, hắn tiếp tục nhào tới Trân Na.
Đùng! Lôi Lâm hơi động bả vai, lực va đập mạnh mẽ đụng tới Trân Na.
Xì xì! Ngoài quần áo của Trân Na trong nháy mắt bốc lên một màng ánh sáng màu nhũ bạch, bao phủ thân thể của cô ta.
Đây là thiên phú vu thuật phòng ngự của Trân Na, vào thời điểm nguy hiểm nhất đã bộc phát ra.
Đùng đùng!
Trân Na giống như bị một đầu xe lửa chệch đường ray hung hang đụng vào khiến cô ta bắn ra ngoài, trên đường lùi về sau còn đụng gãy không ít cây cối trên đường.
“Ả này…”
Lôi Lâm nhìn kỹ Trân Na, trải qua lần giao thủ vừa nãy, hắn đã có thể xác định Trân Na này chỉ là một kẻ mới lên cấp phù thủy, trình độ nguyên tố hóa còn thấp hơn hắn nhiều, nếu không có một ma hóa vật phẩm tốt, và thiên phú báo trước kỳ dị kia, thì cô ta đã sớm chết trên tay Lôi Lâm.
Nhưng chỉ cần cho đối phương thời gian từ từ bố trí, cô ta có thể căn cứ vào nhược điểm của kẻ địch, cố ý bày xuống cạm bẫy lợi hại như cột sáng lao tù lúc trước, ngay cả phù thủy cấp một đỉnh phong cũng phải chịu thiệt lớn!
“Loại kẻ địch có năng lực tiên tri này là phiền toái nhất, ngày hôm nay là mình gặp may, tương lai mà ả nhìn thấy xuất hiện sơ suất, lần sau sẽ không nhất định có chuyện tốt như vậy!”
Ánh mắt Lôi Lâm lạnh xuống giống Hàn băng vậy.
Một kẻ địch có năng lực tiên tri núp trong bóng tối tính toán mình, cảm giác này trải qua một lần đã là quá nhiều.
Sát tâm của hắn chưa từng mạnh như thế.
“Bóng tối ẩn núp!”
Lôi Lâm nhìn chòng chọc vào Trân Na đã bò lên, vảy trên người hắn lấp lóe ánh sáng, dần dần trở nên nửa trong suốt, cả người biến mất trong không khí.
Đối mặt với Trân Na, hắn đã quyết định dốc toàn lực ra tay, muốn giết chết cô ả đáng ghét kia ở chỗ này.
Nhìn thấy Lôi Lâm biến mất trong không khí, sắc mặt Trân Na càng thêm nghiêm nghị, lúc này cô ta rõ ràng cảm giác được Lôi Lâm đã quyết tâm phải giết cô ta, nhạy bén từ nhỏ, lại trải qua phương pháp minh tưởng cao cấp giúp giác quan thứ sáu tăng mạnh, đã nói cho cô ta biết nếu như cô ta không cẩn thận nhiều hơn, ngày hôm nay người chết ở chỗ này nhất định là bản thân cô ta!
Loại trải nghiệm khủng bố này lần đầu tiên chiếm cứ tâm hồn Trân Na, dưới đáy lòng cô ta, ý chí trước kia luôn kiên định đã bắt đầu dần dần xuất hiện buông lỏng.
Lần đầu tiên Trân Na cảm thấy, lần này một mình đến rình giết Lôi Lâm là một quyết định phi thường sai lầm!
Cảm giác hoảng sợ và hối hận trong lòng này giống một con rắn độc không ngừng gặm nuốt nội tâm.Trân Na vốn đang dần trở nên yếu đuối
Vào lúc này, trên dây chuyền của Trân Na, một viên bảo thạch màu phấn hồng hình trái tim đột nhiên nổ tung.
Sắc mặt Trân Na trong nháy mắt có chút hoang mang, sau đó dần kiên định lên.
“Là vu thuật loại mê huyễn, còn thêm cả ám chỉ tâm lý!” Sắc mặt Trân Na trở nên đỏ lên: “Đê tiện!”
Ầm!
Lập tức, một bóng người màu đen xuất hiện trước mặt Trân Na.
Lôi Lâm nắm chặt tay phải, trong nháy mắt đánh trúng màng ánh sáng thiên phú vu thuật phòng ngự trên người Trân Na.
Đùng!
Trước đó thiên phú vu thuật phòng ngự của Trân Na đã tiêu hao, lần này lại bị Lôi Lâm đấm một nhát, màng ánh sang lập tức vỡ vụn thành vô số vết lốm đốm màu trắng, tiêu tan trong không khí.
Tay phải Lôi Lâm lần này không chút trở ngại đã bắt trúng cánh tay phải của Trân Na.
Răng rắc! Tiếng gãy xương chói tai vang lên, cánh tay phải của Trân Na trực tiếp bị Lôi Lâm vặn xuống.
“A!” Trân Na nhăn nhó thét lên, rồi lại là cắn răng một cái, quần áo trên người cô ta chẳng khác nào có sinh mệnh, nhanh chóng bao vây lấy vết thương.
Đồng thời, trên người cô ta bắn ra một luồng lực đẩy lớn, giống như muốn rời đi phạm vi công kích của Lôi Lâm.
“Muốn chạy?”
Lôi Lâm nhìn chằm chằm vào Trân Na: “Hoá đá chi đồng! ! !”
Trong nháy mắt, từ thụ đồng màu hổ phách của Lôi Lâm dường như bắn ra ánh sang thần bí, mục tiêu nhắm thẳng vào Trân Na.
“Hoá đá vu thuật? !”
Trân Na kêu lên một tiếng đầy nghi ngờ, dù sao, loại hoá đávu thuật này đã thất truyền rất lâu trong phù thủy giới, hiện tại, cũng chỉ có trên người một số sinh vật có huyết mạch thượng cổ mới có thể xuất hiện loại năng lực vu thuật này!
Lập tức, trên người Trân Na phát ra tiếng kẹt kẹt giống như bắp thịt toàn thân trong nháy mắt đã cứng ngắc lạo.
Một biểu bì màu vôi bắt đầu từ trên mặt Trân Na không ngừng lan rộng.
Răng rắc! Răng rắc!
Trân Na ở trước mặt Lôi Lâm bắt đầu biến thành một bức tượng màu xám trắng.
Keng!
Khi màu xám trắng sắp hoàn toàn bao trùm Trân Na, từ sợi dây chuyền trên cổ cô ta đột nhiên khẽ chấn động.
Cả sợi giây chuyền bắt đầu bay lên, mơ hồ có một tiếng nói già nua vang lên: “Sinh mệnh chung cực bảo vệ! Khởi động!”
Chuang! Tia sáng chói mắt lập tức bao phủ quanh khu vực này!
Chờ đến khi Lôi Lâm mở mắt ra, tượng đá trước mặt đã đổ nát, Trân Na cũng chẳng biết đã đi đâu, trên đất chỉ có một đống vỏ đá rơi xuống.
Sau khi bắn ra vu thuật cuối cùng, sợi dây chuyền kia rốt cục cũng đạt tới cực hạn.
Răng rắc! Răng rắc!
Từ mặt ngoài dây chuyền đột nhiên hiện ra một tầng biểu bì màu xám trắng, cả sợi giây chuyền trong nháy mắt biến thành đá, rơi trên mặt đất, rồi vỡ nát.
“Đây là… Phép thuật thế thân!”
Sắc mặt Lôi Lâm càng ngày càng trở nên nặng nề, ” Dây chuyền có uy lực lớn như thế, cuối cùng còn ẩn giấu một vu thuật thế thân! Xem ra phía sau Trân Na, tuyệt đối có một thủy thế lực phù phi thường khổng lồ!”
Sau khi phát hiện ra tình huống này, sát cơ trong lòng Lôi Lâm càng tăng thêm.
“Mày chạy không thoát được!”
Lôi Lâm ngửi trong không khí một cái, trong đôi mắt lập tức lóe ra tia sáng màu xanh lam, không ngừng nhìn quét dấu vết bốn phía chung quanh.
Mấy chục giây sau, Lôi Lâm nhanh chóng đuổi về một phương hướng.
“Nhanh… Phải nhanh!”
Trân Na ôm cánh tay cụt, chạy nhanh trong rừng cây.
“Thậm chí ngay cả dây chuyền mà gia tộc lưu truyền tới nay đều tổn thất mà vẫn không thể nào giết chết đối phương…”
Sắc mặt Trân Na tái nhợt, sợi dây chuyền kia chính là bảo vật truyền thừa của gia tộc cô ta, hiện tại bị hủy ở trên tay cô ta, đối với cô ta cũng là một lần đả kích phi thường lớn.
” Dị đoan chết tiệt! Người phản bội vận mệnh! Cuối cùng sẽ có một ngày, tao sẽ trừng phạt mày”
Trân Na âm thầm thề.
“Tìm được rồi!” Một giọng nói khiến Trân Na có cảm giác như nghe được tiếng của ác ma đột nhiên vang lên bên cạnh cô ta, kèm theo là một trận gió nóng.
Trân Na nhanh hướng ngã nghiêng sang bên cạnh.
Ầm!
Một vụ nổ lớn xảy ra ở vị trí lúc trước của cô ta, đất và cây cỏ đều bị nổ tung .
Cùng lúc đó, trong lỗ mũi Trân Na đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm ngọt, lập tức, toàn thân cô ta tê dại, ngã trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
“Kết thúc rồi!”
Lôi Lâm đi tới trước mặt Trân Na đã hút vào lượng lớn thuốc tê, mặt không hề cảm xúc giơ tay phải lên.
“Cậu… Cậu không thể giết ta! Cậu có biết ta là ai sao?”
Trân Na giẫy giụa, từ trong miệng phun ra mấy câu.
Không chờ Lôi Lâm đặt câu hỏi, cô ta ngay lập tức nói tiếp: “Ta là người thừa kế của gia tộc Thủ Hộ giả đương đại, đều có giao tình rất tốt cùng các tổ chức thế lực Đại phù thủy ở bạch vu vực, một khi giết ta…”
“Tao mặc kệ mày là ai!”
Tay phải Lôi Lâm lấp lóe ngọn lửa màu đen, ầm ầm vồ xuống!