Chương 379: Xung đột với Tịch Nhĩ
Lôi Lâm nhìn biển hoa màu đen liên mien kéo dài đến tận phương xa, đồng thời phỏng đoán tiến độ phía bên mình.
Chỉ khi nhanh chóng thu hoạch hết Mạn Đà La ở nơi này, thì đại bản doanh cũng không có cớ để cho mình và những người này ở đây nữa.
Mà vào lúc này, đám học đồ mà Lôi Lâm từng gặp qua trước đó đang ở trong biển hoa, đeo một chiếc gùi dùng dây leo màu xanh lục xâu thành, trên tay còn có một màng ánh sáng hạt năng lượng căn bản màu đen, cẩn thận từng li từng tí hái Mạn Đà La đen.
“Tốc độ này thực sự quá chậm!”
Dựa theo tốc độ này, Lôi Lâm đoán cần thêm ít nhất một tháng, mới có thể triệt để hái sạch biển hoa này.
Mà đám hắc vu sư kia thấy thế nào cũng sẽ không cho hắn nhiều thời giờ như thế.
“Nhất định phải tìm biện pháp để tăng nhanh tốc độ!”
Lôi Lâm ngồi xổm xuống, trên tay bao trùm một tầng sáng phép thuật màu đen, trực tiếp chạm đến lên cánh hoa Mạn Đà La đen, cùng lúc đó, trong mắt của hắn chợt lóe lên một tia sáng màu xanh lam.
Keng keng keng! ! !
Ngay vào lúc này, một chuỗi tiếng chuông sắc bén đột nhiên vang lên.
Ong ong! Màng ánh sáng màu trắng từ chung quanh biển hoa Mạn Đà La đen lan ra, bao quanh biển hoa này.
“Là vu thuật trận pháp phòng ngự được phát động! ! ! Có kẻ xâm lấn! ! !”
Một học đồ kêu to: “Mọi người cẩn thận!”
Vèo! Cùng lúc đó, một bóng người màu đen từ trong bụi cỏ bên cạnh biển hoa bắn ra.
Răng rắc! Răng rắc!
Từ trên tay bóng đen bắn ra hai đầu lâu màu trắng khổng lồ.
Đầu lâu không có thân thể, quỷ dị lơ lửng giữa không trung, trong hốc mắt của đầu lâu còn có hai ngọn lửa màu đỏ đang không ngừng đốt cháy.
Đầu lâu to lớn mở ra miệng rộng, hàm răng sắc bén màu trắng trực tiếp gặm lên màn ánh sáng màu trắng.
Lắc lư! Chấn động!
Màng sáng màu trắng lấp loé không yên, giống như vào giây tiếp theo sẽ lập tức vỡ vụn ra.
“Ồ!” Dường như là không hài lòng vì một chiêu này của mình lắm, bóng đen kêu lên một tiếng ngạc nhiên, sau đó ánh sáng một vòng hạt năng lượng căn bản màu đen dần hiện ra trên người.
Vòng sáng năng lượng màu đen trong nháy mắt lóe sáng lên ánh sáng sâu thẳm, chợt biến thành hai tia sáng. Bay vụt đến trên đầu lâu.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Ngọn lửa màu đỏ trong hốc mắt đầu lâu màu trắng tăng vọt, kích thước đầu lâu lập tức to lên mấy lần, đồng thời, ngoài đầu lâu còn xuất hiện vết rách, giống như vì lực lượng ở bên trong tăng lên quá mãnh liệt nên đầu lâu cũng bị căng nứt.
Khi kích thước biến hóa, uy lực vu thuật cũng tằng lên, màn ánh sáng màu trắng không ngừng lùi lại, cuối cùng, dưới ánh mắt tuyệt vọng của đám các học đồ bắt đầu vỡ nát.
“Phù thủy bán nguyên tố hóa? Chúng ta xong rồi!”
Một học đồ có chút kiến thức ngã trên mặt đất, trên mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
“Không phải sợ! Lôi Lâm đại nhân cũng là phù thủy chính thức!“Kiều Trị nắm chặt tay nhỏ của Tây Nhị có chút run rẩy ở bên cạnh.
“Mày biết cái gì! ! !” Tên học đồ ngã ngồi trên mặt kia tuyệt vọng kêu: “Chúng ta bên này chỉ là một phù thủy mới lên cấp, bị xa lánh nên đi đày đến đây! Mà đối phương ít nhất cũng là phù thủy chính thức dừng lại ở cấp này mấy chục năm rồi. Làm phù thủy cấp một bán nguyên tố hóa, mỗi vu thuật của hắn đều sẽ tự động tăng thêm gần nửa uy lực! Trình độ như thế này, đối với những phù thủy mới lên cấp kia vốn là tuyệt sát!”
Có lẽ tên học đồ này cho rằng giờ chết sắp tới, nên nói ra tất cả những chuyện mình biết, cũng không quá cung kính với Lôi Lâm nữa.
“Hê hê!Giải thích rất thú vị! Cũng rất chính xác!”
Bóng đen ung dung đi vào biển hoa, xuất hiện trước mặt đám người Lôi Lâm.
Đây là một phù thủy thanh niên có mái tóc màu xanh lục mặc một chiếc áo choàng quỷ dị màu đen, bên trên còn thêu mấy đầu lâu màu xanh lục và xích sắt.
” Học viện Khố Lỗ nổi danh về cái chết và tra tấn thân xác!” Hai mắt Lôi Lâm sáng lên, nhận ra lai lịch của phù thủy kia.
Học viện Khố Lỗ này chỉ là một thế lực hắc vu sư loại nhỏ ở Nam Hải bờ.
Tổ chức này đã số toàn kẻ điên, biến thái, ngay cả hắc vu sư đều không chịu được, bởi vậy, bọn họ cũng thường thường bị xa lánh, chỉ có thể làm một số việc mạo hiểm linh tinh.
Tên phù thủy chắp hai tay sau lưng, có chút tham lam nhìn kỹ biển hoa Mạn Đà La màu đen trước mặt.
” Khí tức làm người mê say. . . Tao dường như có ngửi thấy được mùi vị hắc ám. . .” Thanh niên lẩm bẩm.
Lập tức, hắn quay mặt lại, một đôi mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm vào Lôi Lâm.
“Bạch phù thủy! Hãy quỳ xuống trước Tịch Nhĩ phù thủy đại nhân vĩ đại là tao đây, dâng lên linh hồn cùng sự trung thành của mày, tao có thể suy tính chuyện nhận nên lấy mày làm nô tài hay không. . .”
Phù thủy tên là Tịch Nhĩ này có thái độ phi thường kiêu ngạo, Lôi Lâm cũng hiểu hắn có vốn để kiêu ngạo.
Tuy rằng tuổi tác của phù thủy không thể dùng bề ngoài để quyết định, nhưng căn cứ vào tin tức từ năng lượng trong lúc vô tình hắn tiết lộ ra, Lôi Lâm có thể đoán Tịch Nhĩ này tuyệt đối không quá năm mươi tuổi.
Có thể trẻ tuổi như vậy đã có thực lực bán nguyên tố hóa, phù thủy tên là Tịch Nhĩ này đúng là có vốn để kiêu ngạo, chỉ là dường như hắn đã dùng sai người.
Lôi Lâm cười cợt, còn chưa kịp lên tiếng thì học đồ trước đó ngã tê liệt trên mặt đất đã liên tục lăn đến trước mặt Tịch Nhĩ, quỳ xuống hôn đất trước mặt Tịch Nhĩ.
” Tịch Nhĩ đại nhân tôn kính! Tiểu nhân đồng ý quy thuận ngài! Trở thành nô bộc trung thực nhất của ngài!”
Rất hiển nhiên, tên học đồ này hành động như thế đã vượt qua dự liệu của rất nhiều người.
Rất nhiều học đồ bên phe Lôi Lâm lộ ra vẻ mặt xem thường, hiển nhiên là không biết tên học đồ bình thường nhìn cũng không tệ lắm, đến thời khắc mấu chốt lại là người như thế!
Mà một phần học đồ khác lại xuất hiện vẻ giãy dụa.
“Rất tốt! Tao sẽ nhận người hầu này!” Trên mặt Tịch Nhĩ lộ ra nụ cười quái dị, lập tức, hắn vươn tay trái ra, nhẹ nhàng quét qua trên mặt học đồ kia!
“A! ! ! !”
Khói trắng bay lên, cùng lúc đó là tiếng tên học đồ kia thống khổ tiếng gào.
Tay trái của Tịch Nhĩ giống thiết phiến vậy, khiến trên mặt lạc học đồ kia xuất hiện một vệt cháy đen lớn.
Mà trong tiếng kêu thảm thiết của tên học đồ kia, trên mặt gã phù thủy lại càng thêm hưng phấn, ngón tay không ngừng mà lướt trên mặt học đồ.
Mười mấy giây sau, trên mặt học đồ kia có có thêm một dấu ấn phù văn.
Ấn ký này, vòng ngoài là một cái đầu lâu, ở bên trong còn có một sợi dây xích đưa ra ngoài.
“Cảm tạ. . . Cảm tạ chủ nhân. . . Tặng cho!”
Tên học đồ kia giẫy giụa lần thứ hai hành lễ.
“Ha ha. . . Sau khi thu được dấu ấn, mày sẽ vĩnh viễn là nô bộc của tao!” Tịch Nhĩ cười lớn, lập tức nhìn về phía Lôi Lâm.
“Làm sao? Bạch phù thủy, đã bị dọa sợ rồi sao?”
“Không phải!” Lôi Lâm lắc lắc đầu.
“Tao chỉ cảm thấy hắn có chút đáng thương mà thôi!” Lôi Lâm chỉ tay vào tên học đồ đã bị hủy dung hơn nửa, đồng thời bắp thịt trên mặt còn đang không ngừng co giật.
“Tại sao?” Tịch Nhĩ ma sát ngón tay, từng tia một khói màu trắng từ tay hắn chỉ bốc lên, tụ thành đầu lâu.
Vầng sáng từ hạt năng lượng căn bản trên người cũng như ẩn như hiện, bên trong đôi mắt bắn ra ánh sáng nguy hiểm.
“A!” Học đồ phía sau Lôi Lâm dồn dập lui về phía sau, có người trực tiếp cúi người xuống, bắt đầu nôn mửa.
Phóng xạ mạnh mẽ từ phù thủy chính thức, đặc biệt loại phù thủy có trình độ nguyên tố hóa cực cao cố ý lộ ra này, đối với học đồ chính là áp lực rất khó chịu đựng.
“Hắn. . . Không sao chứ?”
Kiều Trị đỡ Tây Nhị, liên tiếp né tránh thật xa, sau đó mới nhìn Lôi Lâm vẫn còn ở phía xa, trên mặt toát ra vẻ lo lắng.
“Yên tâm! Lôi Lâm đại nhân rất mạnh!” Sau khi Tây Nhị hồi phục, cũng bắt đầu an ủi người yêu của mình.
Tuy rằng trước đó cô cũng đã từng thấy Lôi Lâm ra tay, nhưng bởi kiến thức của mình nên hoàn toàn không thấy được thực lực của Lôi Lâm ở cấp độ nào, lúc này nói ra lời kia chỉ là vì an ủi Kiều Trị mà thôi.
“Chỉ là. . . Lôi Lâm mới lên cấp, anh lo. . .“Kiều Trị nắm thật chặt bàn tay của Tây Nhị.
Từ hành động khi nãy của phù thủy Tịch Nhĩ kia là có thể thấy được, bản tính của hắn tuyệt đối là loại phi thường điên cuồng, nếu như Lôi Lâm bị thua, những học đồ bọn họ này chắc chắn sẽ không có kết quả gì tốt.
Đối mặt chuyện này, Tây Nhị cũng chỉ biết cười khổ, đồng thời âm thầm cầu khẩn vì Lôi Lâm lên.
“Bởi vì, hắn chọn sai rồi, đồng thời, sắp vì thế mà phải trả giá thật lớn!”
Lôi Lâm giống như không nhìn thấy Tịch Nhĩ thả ra phép thuật, chỉ lạnh nhạt mở miệng.
“Cái gì? Mày dám?” Tịch Nhĩ nhướn lông mày lên, hắn thực sự không biết tên tiểu tử trong tình báo chỉ là phù thủy mới lên cấp, hơn nữa còn là một dược tề sư này, tại sao lại dám lớn mật trước hắn như thế?
Lập tức, Tịch Nhĩ chỉ tay về phía Lôi Lâm!
Đầu lâu lớn màu trắng giống như nhận được mệnh lệnh, lập tức vọt tới Lôi Lâm, từ trong miệng còn phun ra ngọn lửa màu xanh biếc!
Ầm!
Lôi Lâm giẫm mạnh chân một cái, đối mặt với sự công kích này, vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt, trực tiếp vọt tới.
“Hắn điên rồi sao?” Còn không chờ tiếng nói của Tịch Nhĩ vang lên, Lôi Lâm đột nhiên đọc ra một âm tiết.
Chợt một chùm sáng màu đỏ sậm từ trên người Lôi Lâm bỗng nhiên bắn ra.
Đọa Tinh Chi Trụy phòng ngự lập tức hình thành bên ngoài Lôi Lâm một tầng sáng phòng ngự màu đỏ sậ, ánh sáng ngưng tụ, mơ hồ biến thành một bộ áo giáp.
Ầm!
Ngọn lửa màu xanh lục đánh lên người Lôi Lâm, lại không thể khiến hắn bị thương tổn.
Lôi Lâm xông tới, giống Chiến Thần hỏa diễm thời thượng cổ sống lại, hắn đột nhiên vung tay phải!
Ầm!
Đầu lâu lớn màu trắng bị trực tiếp đánh bay ra ngoài, trong khi không ngừng lăn lộn còn rắc xuống đất cốt phấn màu trắng.
Đùng! Sau khi bay ngược một khoảng cách, đầu lâu màu trắng rốt cục tán loạn ra.
“Mày. . .” Tịch Nhĩ chỉ tay vào Lôi Lâm như muốn nói gì.
Nhưng tất cả đã quá chậm!
Sắc mặt Lôi Lâm lãnh đạm, vọt thẳng đến trước mặt Tịch Nhĩ.
Hắn đột nhiên vung tay lên, hào quang màu đỏ trên bàn tay kéo dài, đã biến thành một thanh trường kiếm màu đỏ.
Xoẹt!
Trường kiếm đâm thủng không khí, đâm tới trước ngực Tịch Nhĩ.
“A. . .” Tịch Nhĩ nhăn mặt, khi trường kiếm gần thân thể hắn, từ trên người hắn bắn ra vô số xích sắt màu xanh lục tạo thành một bộ áo giáp xiềng xích, bảo vệ trước người hắn.