Chương 381: Giao tiếp

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 483 lượt đọc

Chương 381: Giao tiếp

“Mày. . . Lại dám giam cầm tao! Kiều Tư Lâm Lôi Na tao xin thề! Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!”

Phù thủy gọi là Kiều Tư Lâm Lôi Na này, trên người mặc áo bào đen, tóc cong lên, trên mặt dùng phấn màu đen bôi lên, hai vành mắt đen sâu hõm vào, nhìn như đã mấy ngày liên tiếp không ngủ rồi.

Trên người cô ta còn đeo rất nhiều vòng bạc kỳ lạ, có vòng thậm chí trực tiếp ấn vào làn da của cô ta, trên lỗ tai còn có mấy cái đinh.

Nhìn cô ta thế này cứ như một thiếu nữ sa chân kia.

“Kiều Tư Lâm phải không?”

Lôi Lâm đứng cạnh cửa, vỗ tay cái độp.

Lập tức, cửa sắt chẳng khác nào có sinh mệnh, tự động đóng lên, đồng thời, xích sắt leo lên, tự động khóa kỹ, ở phía trên còn in dấu xuống một phù hiệu hình rắn màu đen.

“Tao chẳng cần biết mày là ai! Thế nhưng làm hắc vu sư, dám công kích điểm tài nguyên của Hoa Viên Bốn Mùa chúng ta, hiện tại tao dùng tội trộm cướp, cướp đoạt chưa thành để bắt mày, sau đó sẽ có người đến đưa mày đi, đợi đến tổng bộ bạch phù thủy, mày nên nghĩ xem nên làm sao để tránh được giàn hỏa. . .”

Lôi Lâm nói mà không có biểu cảm gì, sau đó quay sang dặn một học đồ bên cạnh nói: “Ta đã tạm thời phong cấm năng lực thi pháp của bọn hắn, chú ý kỹ bọn hắn! Đến khi có tổ bảo vệ tới!”

“Tuân mệnh! Đại nhân!” Học đồ kia cúi người chào thật sâu.

Thực lực của Lôi Lâm trong mấy ngày nay mới chỉ biểu hiện ra một phần, đã để những học đồ này kinh hãi không thôi.

Phàm là hắc vu sư đến đây khiêu khích. Mặc kệ là học đồ hay phù thủy chính thức, đều gần như không chịu được mấy hiệp trên tay hắn là sẽ trực tiếp thua trận.

Chỉ là tù binh mỗi ngày bắt được đã gần như lấp đầy địa lao trong pháo đài, bởi vậy Lôi Lâm không thể không thông báo cho tổ bảo vệ, bảo bọn hắn cách mấy ngày thì tới nơi này lĩnh đi phạm nhân.

“Thực lực như vậy đã không phải phù thủy bình thường có khả năng với tới! ! ! Vị Lôi Lâm đại nhân này! Nhất định là đại nhân vật ghê gớm! ! !” Học đồ cúi đầu thật thấp, trong long lại điên cuồng hét lên.

Lôi Lâm không quan tâm tới suy nghĩ trong lòng học đồ này. Đối với mặt nữ phù thủy chính thức trở thành tù binh đang cuồng loạn chửi bới kia càng không có hứng thú, lắc đầu một cái. Rời đi lao tù.

“Mày chờ đó! Chú tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày. . .”

Trong địa lao, Kiều Tư Lâm oán hận nói: “Hai mươi năm trước chú tao đã đạt đến bán nguyên tố hóa, chú ấy cũng tiến vào bí cảnh, một khi biết chuyện nơi đây. Nhất định sẽ trở lại cứu ta! Đến lúc đó, tao muốn. . .”

“Được rồi! Kiều Tư Lâm! Có thể yên tĩnh một chút sao?”

Đúng vào lúc này, một giọng nói bất đắc dĩ còn kèm theo nụ cười khổ từ trong phòng giam đối diện vang lên.

Một người đàn ông trung niên tóc quăn từ trong bóng tối đi ra, hỏi thăm Kiều Tư Lâm một chút, trên mặt lộ rõ vẻ khó xử.

“Lỗ. . . Chú Lỗ Cách, tại sao chú lại ở chỗ này. . .”

Kiều Tư Lâm che miệng, trên mặt đã hoàn toàn dại ra.

“Trên thực tế! Ba ngày trước chú đã bị bắt tới đây rồi!” Người đàn ông tóc quăn tên là Lỗ Cách cười khổ nói.

“Phù thủy bảo vệ pháo đài nơi này gọi là Lôi Lâm, e rằng đã đạt đến đỉnh phong cấp 1. Ở trên người hắn, chú cảm giác được gợn sóng khủng bố chỉ có trên người những phù thủy hàng đầu kia mới cảm nhận được. . .”

Kiều Tư Lâm choáng váng, hi vọng duy nhất của cô ta lại bị tóm đến nơi này trước cả cô ta, mà vừa nãy, lời mắng chửi cùng không cam long của cô ta. Bây giờ nhìn lại chỉ thấy buồn cười như thằng hề đang kịch.

. . .

“Đây là cánh hoa Mạn Đà La ngày hôm nay hái được. Đều dùng vu thuật giữ tươi, có thể duy trì mười lăm ngày trở lên. . .”

Lôi Lâm chỉ chỉ một đống tài liệu chỉnh tề bày ra bên người, lại chỉ chỉ mấy phù thủy trên người mặc áo choàng màu đen bên cạnh, tay chân đều bị xích sắt trói, “Còn có, mấy người là này hắc vu sư gần đây bị bắt được, cũng đưa đi đi!”

“Vâng! Đại nhân!”

Giao tiếp với hắn cũng là một vị phù thủy chính thức, phía sau còn có mấy đội hữu, nhưng khi đối mặt với Lôi Lâm đều không khỏi cúi thấp người, ngay cả xưng hô cũng dùng tới kính ngữ.

Trong thế giới phù thủy, dù là bạch phù thủy hay hắc vu sư, cường giả vi tôn đều là chuẩn tắc thông dụng nhất.

Người đội trưởng này cũng chỉ là tu vi bán nguyên tố hóa, mà Lôi Lâm cũng đã giao mấy hắc vu sư có thực lực như vậy cho hắn rồi.

Ở trong chiến đấu, muốn bắt phù thủy chính thức làm tù binh, trình độ như thế này, rõ ràng so với đơn thuần đánh bại hoặc đánh giết lại càng thêm gian nan.

Bởi vậy, sau khi ý thức được thực lực của Lôi Lâm, vị đội trưởng này cũng không dám thể hiện gì trước mặt Lôi Lâm, mỗi lần đến đây, đều giống như thấy thủ trưởng vậy.

“Ừm! Ba phù thủy chính thức, trong đó còn có một nữ phù thủy, còn có mười ba phù thủy học đồ. . .”

Nữ phù thủy kia tự nhiên chính là Kiều Tư Lâm, nhưng lúc này, trên mặt cô ta như tro nguội, tinh thần uể oải suy sụp, giống như đã phải chịu đả kích vô cùng nghiêm trọng, càng không dám tiếp tục khiêu khích Lôi Lâm.

Người đội trưởng này nhanh chóng ghi chép, rồi kí xuống tên của chính mình.

Sau đó hắn không khỏi làm lễ nghi phù thủy với Lôi Lâm.

“Lôi Lâm đại nhân! Quân công của ngài cũng đã vượt xa ta, sau khi trở lại đại bản doanh, phần thưởng và điểm cống hiến của ngài đều sẽ cùng phát xuống!”

Hiện tại trong bí cảnh mặt trong, xem như là thời chiến, những tù binh mà Lôi Lâm bắt được này cũng có thể chuyển thành công huân.

Mà công huân này không chỉ có thể đổi được rất nhiều đặc sản trong bí cảnh sông Hằng ở chỗ các thế lực bạch phù thủy, thậm chí còn có thể đổi thành một số sản phẩm đặc biệt của học viện khác.

Ví dụ các loại tri thức ngành học cao đẳng, còn có mô hình cải tiến vu thuật, thuốc quý giá…vân vân.

“Ừm!” Lôi Lâm gật gù.

Dựa theo suy đoán của hắn, công huân mà hắn kiếm được, nếu như đổi thành ma thạch, ít nhất cũng có mấy trăm vạn, hơn nữa, không lâu nữa, là có thể triệt để rời đi nơi này.

Bởi cung cấp kỹ thuật vặt hái càng thêm tiên tiến, hiện tại biển hoa Mạn Đà La màu đen đã bị hái hơn nửa, chỉ còn lại một phần rất nhỏ.

Nếu như dựa theo tiến độ hiện tại này, không tới bốn ngày là có thể hái hết số Mạn Đà La đen này, mà đám người Lôi Lâm tự nhiên cũng là có thể rời đi nơi quỷ quái này.

Mỗi lần nhìn thấy những người thuộc tổ hộ vệ này đi vào nơi này đều võ trang đầy đủ, trong lòng Lôi Lâm lại đầy oán thầm!

. . .

Bởi vì phải vận chuyển vật tư quan trọng, lần này liên minh bạch phù thủy cấp cho đội vận chuyển công cụ giao thông là đại chủy điểu.

Loại chim này có thể hình vô cùng to lớn, mỗi một con đến độ thành niên đều có thân cao gần mười mét.

Mà miệng nó lại buông xuống dưới, hình thành một không gian rất lớn, tương đương với một gian phòng nhỏ, có thể bỏ vào trong đó rất nhiều hàng hóa, thậm chí cả nhân loại!

Vị tiểu đội trưởng này chia đội viên của mình đến ba con đại chủy điểu, chính mình thì lại chiếm một vị trí tốt nhất, ngồi trên cái rương chứa đầy cánh hoa Mạn Đà La, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần lên.

Mỗi khi nhớ tới hiện tại hắn đang ngủ trên mấy triệu ma thạch, lòng người đội trưởng này lại có chút hừng hực.

Nếu không phải liên minh bạch phù thủy nắm giữ lối vào kiểm tra quá mức biến thái, chắc chắn sẽ không lừa đảo được, ngay cả chính hắn chỉ sợ cũng muốn sinh ra ý nghĩ không tốt.

Trong miệng đại chùy điểu rất ấm áp, cho dù nó đang giương cánh bay cao, ở bên trong cũng không cảm giác được một tia khí lưu, vô cùng thoải mái, người đội trưởng này híp mắt như muốn ngủ thiếp đi.

Ầm!

Đột nhiên, chung quanh thoáng lay động, rất nhiều cái rương trực tiếp đổ trên mặt đất trên.

“Xảy ra chuyện gì?”

Người đội trưởng này giận giữ nói.

Lập tức, một bí pháp dấu ấn ở lỗ tai của hắn sáng lên, “Đội trưởng, có kẻ địch tập kích! Là hắc vu sư!”

Từ trong bí pháp dấu ấn truyền ra giọng của một đội viên, ngữ khí phi thường kinh nộ.

“Đám nhãi con chết tiệt kia!” Đội trưởng hung hang mắng, lập tức lại thông qua bí pháp dấu ấn của chính mình hét to: “Chuẩn bị hạ xuống, toàn viên chuẩn bị chiến đấu. . .”

Ầm!

Khi hắn còn chưa nói hết lời, tiếng nổ kịch liệt vang lên, lập tức, bên tai của hắn truyền đến tiếng kêu thống khổ của đại chùy điểu.

Hỏa diễm hoành thiêu, đốt cháy mỏ cứng rắn của đại chùy điểu, lộ ra trời xanh mây trắng bên ngoài.

Vù vù!

Từng luồng gió lạnh cũng thổi vào, cùng lúc đó, đống rương chứa đầy cánh hoa Mạn Đà La màu đen rơi đến một chỗ.

“Đáng chết! Nhanh hạ xuống!” Đội trưởng gấp gáp rống to.

Những tư nguyên này nếu như bị mất, sẽ là toàn bộ là trách nhiệm của hắn, khiến hắn không thể không nóng lòng.

Nhưng lúc này, chỉ có tiếng kêu suy yếu của đại chùy điểu.

Rốt cục, đại chùy điểu đã không chịu được công kích như vậy, cả người đều mất cân bằng, giống tảng đá từ giữa không trung ngã xuống.

Ầm ầm! ! !

Thân thể to lớn của đại chùy điểu rơi xuống một mảnh lùm cây, trên mặt đất xuất hiện một hố sâu, các loại động vật nhỏ từ các góc đi ra, lại nhanh chóng chạy trốn ra phía ngoài.

“Phốc! Phi phi!”

Đội trưởng mặt mày xám xịt từ trong miệng đại chùy điểu chui ra, cố gắng phun ra lá cây trong miệng.

“Tao xin thề, sau khi lần này trở về, nhất định phải học một vu thuật phi hành!”

Đội trưởng oán hận thề thốt, cảm giác từ trên trời bị trực tiếp rơi xuống, thực sự là không tốt lắm được.

“Đáng tiếc! Mày không cơ hội đó!”

Một âm thanh thâm trầm vang lên, lập tức, mấy hắc vu sư mặc áo bào màu đen, bên trong đôi mắt bắn ra ánh sáng xanh lục, trực tiếp vây quanh hắn lên.

“U! Nhìn dáng vẻ này thì tao còn rất được hoan nghênh nhỉ?”

Nhìn thấy này cảnh tượng, vị đội trưởng này lại vẫn giữ vẻ không tim không phổi, khiến đám hắc vu sư xung quanh sững sờ.

“Ốc Phu Đa xạ thuật!”

Đúng lúc này, trong mắt vị đội trưởng này lóe lên ánh sáng khôn khéo, quần áo lập tức nổ tung, vô số kim tiêm bé nhỏ màu trắng bắn về đám hắc vu sư chung quanh.

“Đi!”

Đội trưởng hống một thân, các loại quang ảnh trên người lóe lên, đã biến thành mấy huyễn ảnh, từ phá vòng vây các phương hướng khác nhau.

Vào lúc này, hắn đã thấy rõ thế cuộc chung quanh.

Đại chùy điểu làm công cụ giao thông, đã bị đánh hạ toàn bộ, mà vị trí bọn họ đều bị từng tốp hắc vu sư với số lượng gấp mấy lần phe mình vây quanh!

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right