Chương 388: Lập uy

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,992 lượt đọc

Chương 388: Lập uy

“Dù là như vậy cũng là rất đồ tốt, thế nào? Có cần con động thủ không?”

Hi Sơn vẫn không từ bỏ dự định trước đó.

Nhưng lần này, Lai Ngang hiếm thấy trầm mặc.

Hi Sơn đương nhiên hiểu rõ, trước đó không động vào Lôi Lâm là bởi vì bọn họ cho rằng đồ vật mà hắn đoạt được trong bí cảnh di tích cũng không quý giá gì, đồng thời, có thể dùng thời gian chậm rãi, cũng không cần làm đến mức khó coi như thế, dù sao, bọn họ cũng là bạch phù thủy! Đối với phù thủy cùng cấp vẫn cần chú ý tín dự!

Nhưng hiện tại, dù Lôi Lâm cố gắng che giấu, chiến tích của hắn cũng không thể che lấp được.

Đồng thời, vừa nãy trên người Lôi Lâm tản ra khí tức và sóng năng lượng, cũng khiến Lai Ngang cảm thấy có chút vấn đề.

Dù Lôi Lâm ở bí cảnh mặt đọa được ma hóa vật phẩm hay bí kỹ có uy lực lớn, thứ này vào thời chiến cũng có thể thay đổi kết cục của một chiến trường nho nhỏ.

Bởi vậy nên Lai Ngang có chút động lòng.

Trên thế giới này không có việc gì tuyệt đối không thể việc, trước đây không động thủ, chỉ là vì thu hoạch và trả giá không ngang bằng mà thôi.

Nhưng hiện tại, tất cả đều đã khác biệt.

“Có thể thử nghiệm một chút, nhưng phải chú ý đúng mực!” Lai Ngang cầm một cái chén bằng gốm sứ, có vẻ rất thích ý uống một hớp trà nóng bên trong rồi mới chậm rãi nói.

“Ta biết rồi!”

Hi Sơn gật gật đầu, thân ảnh biến mất trong bóng tối.

...

Một bên khác, Lôi Lâm dựa theo bảng hướng dẫn trên đường, một đường đi tới tổ săn giết.

Đi đến bên này, phù thủy và học đồ trên đường đều rất hiếm thấy, trong không khí dường như tràn ngập một mùi máu tanh và nặng nề, khiến cho trong lòng mỗi người đều giống như bị một tảng đá lớn đè ép.

“Thực sự là… Bầu không khí khiến người ta không thoải mái!”

Lôi Lâm nhìn bầu trời cũng có vẻ âm trầm hơn mấy phần, không khỏi nhíu mày.

Ở tổ săn giết, tình cờ còn có thể nhìn thấy mấy thành viên thuộc tổ săn giết.

Những thành viên này đều mặc áo bào phù thủy màu đen, trên mặt còn có một vòng đường viền hoa màu máu, toát lên vẻ người sống chớ lại gần.

Lôi Lâm còn ngửi được mùi máu tanh dày đặc trên người các thành viên, thậm chí, còn có chút khí tức đồng loại.

Rất hiển nhiên, có lẽ trước đây những phù thủy này đều là hắc vu sư, sau đó mới gia nhập tổ săn giết.

“Nhưng kiến trúc này có diện tích rất lớn, mấu chốt nhất là sao mình biết Hi Sơn ở nơi nào?”

Lôi Lâm cầm nghị định bổ nhiệm trong tay, thoáng suy nghĩ một chút, lông mày khẽ nhíu lại.

Hắn tùy ý ngăn lại một phù thủy thuộc tổ săn giết.

“Làm gì?” Tên phù thủy bị ngăn đường kia có thân hình cao lớn, trên mặt có một vết thương lớn kéo dài chéo qua trán, từ giữa khuôn mặt hắn chém thành hai mảnh.

Có thương thế khủng bố này khiến cho gương mặt hắn vốn có chút hung thần ác sát lại càng kinh khủng.

Lúc này trong đôi mắt hắn bắn ra hung quang, vẻ mặt bất thiện nhìn chằm chằm Lôi Lâm, trên người còn có gợn sóng hạt năng lượng căn bản loé lên.

“Tính cảnh giác rất cao! Đồng thời, không kiêng dè chút nào!” Lôi Lâm ở trong lòng thoáng đưa ra lời bình. Sau đó trên mặt lại lộ ra một nụ cười xán lạn: “Ta là phù thủy mới tới tổ săn giết, muốn hỏi Hi Sơn đại nhân…”

“Người mới tiến vào tổ săn giết, luôn luôn do Hi Sơn tổ trưởng tự mình dẫn vào, đồ gian tế này!”

Ai biết, Lôi Lâm mới vừa nói một câu mà tên phù thủy đối diện đã lớn tiếng rít gào lên.

Trong lòng Lôi Lâm cả kinh, rồi lập tức nhìn mấy phù thủy tổ săn giết ở chung quanh dừng lại, bày ra vẻ xem kịch vui, trong nháy mắt hắn đã hiểu được.

“Bắt nạt người mới sao? Thực sự là tập tục xấu đáng ghét!”

Phù thủy mặt thẹo gào thét, trên tay hắn lập tức xuất hiện hai thanh trường đao bằng kim loại, những lưỡi dao này dài khoảng hai mét, trên lưỡi dao toả ra ánh sáng làm người sợ run.

“Bão táp!”

Phù thủy hô lớn ra một tiếng, trong phút chốc, bên trái lưỡi dao của hắn bắt đầu bốc lên màu đỏ như lửa, mà bên phải lưỡi dao lại là từng tia sương mù màu trắng ngưng tụ, biến thành một dao băng!

Khí tức nóng rực bên trái và hàn băng lạnh lẽo bên phải bắt đầu dung hợp lại cùng nhau, tạo thành một cơn lốc màu đỏ lẫn màu xanh lam, bao phủ tới Lôi Lâm.

” Vu thuật hệ kim loại: Cơn bão lưỡi dao sắc bản cải tiến có thêm vu thuật phù văn hệ “băng” và hệ “hỏa”, hơn nữa có nguyên tố hóa của hắn bổ trợ, uy lực ít nhất đạt tới 35 độ trở lên!”

Trong mắt Lôi Lâm lóe lên một tia sáng, trong nháy mắt đã đoán ra uy lực và lai lịch của vu thuật này.

“Trình độ vu thuật như thế này, phù thủy bình thường mới lên cấp e rằng sẽ bị thuấn sát! Đúng là tên điên!”

Nhưng trên mặt của hắn lại chỉ lộ ra một nụ cười như ý: “Ha ha… Đang lo không tìm được người để lập uy đây!”

Tuy rằng vừa đến đã trực tiếp động thủ sẽ ảnh hưởng rất lớn, nhưng Lôi Lâm không phải là tổ viên bình thường, mà là Phó tổ trưởng tổ săn giết! Đồng thời, còn do đối phương động thủ trước, dù có bẩm báo tới chỗ Lai Ngang cũng không sợ.

Đồng thời, nếu như có thể miễn trừ chức vụ này của hắn, Lôi Lâm lại càng vui hơn.

Trong đầu lóe lên những suy nghĩ này, nhưng ngoài hiện thực còn chưa quá một giây, mà cơn bão lưỡi dao của phù thủy đối diện đã đi tới trước mặt Lôi Lâm rồi.

Bão táp kèm theo từng đợt gió mạnh, khiến vách tường hai bên hành lang bị tàn phá liểng xiểng, từng đợt gió tạo thành đao gió cũng có uy lực như vũ khí bình thường!

Răng rắc! Răng rắc!

Dường như đao gió đã biến thành thật, chém lên người Lôi Lâm, nhưng lại bị một tầng áo giáp màu đỏ sậm đỡ.

“Công kích không tệ! Đáng tiếc! Người mày đối phó chính là tao!”

Lôi Lâm bình tĩnh, lạnh nhạt đánh giá.

Sau đó trên người hắn lóe lên hào quang màu đen, cả người không lùi mà tiến tới, hung hãn nhảy vào cơn bão lưỡi đao do liệt hỏa và hàn băng tạo thành.

“Hắn điên sao?” Không chỉ có phù thủy vây xem ở chung quanh, ngay cả chính tên mặt thẹo cũng sinh ra suy nghĩ này trong lòng.

Rồi bọn họ lại lập tức nhìn thấy một cảnh tượng làm bọn họ vĩnh viễn khó quên!

Oành! Oành! Oành!

Binh khí kim loại to lớn mang theo liệt hỏa và hàn bang, chém đến trên người Lôi Lâm lại chỉ phát ra tiếng va chạm to lớn.

Sắc mặt Lôi Lâm bất biến, bước chậm trong cơn bão giống như đang đi dạo trong hậu hoa viên của chính mình.

Có Đọa Tinh Chi Trụy phòng ngự, kết hợp thêm với vu thuật của Lôi Lâm, trình độ công kích như thế này đã không tính là gì.

Thân ảnh Lôi Lâm hư ảo, giống một bóng màu đen, đi tới nơi nào đó trong cơn bão, duỗi ra một ngón tay trắng nõn như ngọc, hơi điểm nhẹ!

Phốc!

Giống một quả bóng bị đâm thủng, cơn bão kim loại với năng lượng khổng lồ hoàn toàn vỡ tung, từng điểm sáng màu xanh lam và ngọn lửa màu đỏ cùng bắn ra bốn phía, sau đó ở giữa không trung nhanh chóng bị dập tắt.

“Chuyện này…” Tên mặt thẹo há hốc mồm, ngay cả lời cũng không nói ra được.

Cơn bão lưỡi đao băng hỏa này là sát chiêu của hắn, hắn đã từng dùng thủ đoạn này, giết chết không biết bao nhiêu phù thủy chính thức, nhưng hiện tại, phù thủy đối diện kia không chỉ hành động như thường trong cơn bão, còn nhẹ nhàng chỉ tay đã phá tan được đòn sát thủ của hắn!

Điều này làm cho tên mặt thẹo kinh ngạc đến ngây người, cho rằng bản thân đang nằm mơ.

Nếu như dựa vào Lôi Lâm, hắn chỉ có thể dùng vu thuật của mình để trực tiếp đấu cùng cơn bão lưỡi đao này, tuy rằng cuối cùng cũng có thể phá tan cơn bão này, hơn nữa hiệu quả có lẽ sẽ càng hoa lệ hơn, nhưng sức lực tiêu hao sẽ hơi lớn.

Bởi vậy Lôi Lâm không dùng chiêu này, mà lợi dụng chip tính toán ra điểm yếu nhất trong vu thuật của đối phương, sau đó lợi dụng ưu thế phòng ngự của mình, xông vào bên trong vu thuật để giải quyết đối phương.

Thủ đoạn nhỏ này cũng chỉ có thể đối phó với kẻ có thực lực yếu hơn Lôi Lâm, nếu như uy lực pháp thuật của đối phương quá lớn, Lôi Lâm cũng không dám mạo hiểm nhiên chui vào.

Nhưng hiện tại dùng đến chiêu này, hiệu quả dường như tốt đến quá mức.

Lôi Lâm nhìn đám phù thủy chung quanh đang kinh ngạc đến ngây người thì khẽ mỉm cười, thân ảnh lóe lên, đã đi tới trước mặt tên phù thủy mặt thẹo kia.

“Mày…”

Tên mặt thẹo đưa tay phải ra, vô số sợi long màu đen từ trên bàn tay của hắn dài ra, đồng thời ngưng thành một đầu sư tử mắt đỏ.

Đầu sư tử mở to miệng rộng, giống như muốn phun ra công kích gì đó.

Răng rắc!

Lôi Lâm ra tay nhanh như chớp, mặt thẹo chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên rồi lập tức, một bàn tay lớn tạo thành từ bóng tối trực tiếp cào nát vu thuật phòng ngự thiên phú của hắn, rồi nắm chặt tay phải của hắn.

Kèm với tiếng gãy xương chói tai, đầu sư tử trên tay phải mặt thẹo trực tiếp tan vỡ, lập tức, tay phải của hắn bị bàn tay ám hắc gập lại, hiện ra một độ cong quỷ dị.

Trên mặt tên phù thủy mặt thẹo hiện ra vẻ thống khổ, sau đó biến thành vẻ tàn nhẫn muốn liều mạng.

Tay trái còn nguyên vẹn của hắn mò vào trong túi da, muốn lấy ra đồ gì đó.

“Hả? Còn muốn phản kháng?”

Lôi Lâm nhíu nhíu mày, lập tức, trước người hiện ra một lưỡi dao sắc màu đen, xẹt qua tay trái tên phù thủy này.

Ầm!

Lưỡi dao sắc màu đen vô thanh vô tức xẹt qua, chợt, tay trái tên phù thủy này trực tiếp rơi xuống.

Chờ mấy giây sau, máu tươi mới phun trào ra giống suối phun.

“A!” Bắp thịt trên mặt tên mặt thẹo vặn vẹo, khiến hắn càng thêm dữ tợn khủng bố.

Nhưng trong mắt Lôi Lâm thì hắn chỉ là thằng hề mà thôi!

Hắn vươn ra một tay, từ năm ngón tay đều bắn ra từng sợi dây nhỏ màu đen, những sợi dây nhỏ này giống như có tính mạng cùng trí tuệ, leo đến người tên mặt thẹo, ấn hắn ngã xuống đất, đồng thời dọc theo mũi cùng lỗ tai, miệng của hắn chui vào.

Giống con vịt bị bóp cổ, sắc mặt tên phù thủy này tái đi, sóng năng lượng trên người trong nháy mắt tiêu tan.

“Mày…”

Mặt thẹo còn muốn nói gì, nhưng Lôi Lâm không cho hắn cơ hội này.

Sắc mặt hắn lãnh đạm tiến lên, giơ lên ủng da tốt nhất, đạp một cước lên trước ngực tên mặt thẹo!

Răng rắc!

Trước ngực mặt thẹo lõm xuống, sắc mặt hắn lại đỏ lên trong nháy mắt, lần thứ hai chuyể thành màu tím, phun ra một búng máu.

Lôi Lâm không them để ý đến hắn nữa, mà là nhìn phù thủy thuộc tổ săn giết ở xung quanh.

Sau khi hắn đánh bại tên mặt thẹo này, phù thủy thuộc tổ săn giết ở đây giống như đã hiểu ngầm ý nhau, âm thầm vây quanh hắn.

“Làm sao? Các người cũng muốn động thủ sao?”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right