Chương 408: Đánh giết
“Tiềm ảnh Hỏa cầu!”
Tay phải Lôi Lâm đánh ra một chiêu, mấy trăm hỏa cầu màu đen loại nhỏ ở trước mặt hắn không ngừng cô đọng dung hợp, cuối cùng biến thành một hỏa cầu to bằng đầu người, màu đen bên trong càng thêm nồng nặc, sâu không thấy đáy, giống như muốn hút cả linh hồn nhân loại vào trong.
Bị nhiệt độ cao thiêu đốt, ngay cả ánh sáng trọng lực màu vàng đất trên mặt đất cũng bắt đầu co duỗi bất định.
Nhìn người khổng lồ ở đối diện, trên mặt Lôi Lâm lóe lên ánh sáng lạnh.
Tiềm ảnh Hỏa cầu cắt không khí ra, dường như trong nháy mắt xuyên qua cả không gian, đi tới trước mặt người khổng lồ kim loại.
Trường lực lửa đen nhiệt độ cao nhất thời khiến người khổng lồ kim loại chấn động, kim loại trạng thái lỏng không ngừng bị hòa tan, nhỏ xuống đất.
Đối mặt với công kích khủng bố này, trên mặt Mã Nhĩ Bố hiện vẻ hung ác, tay trái nắm lấy cánh tay phải của chính mình!
Răng rắc!
Làm người ghê răng tiếng gãy xương vang lên, Mã Nhĩ Bố cánh tay phải, lại bị chính hắn mạnh mẽ địa bài gãy xuống.
“Đi!” Vẻ điên cuồng trên mặt Mã Nhĩ Bố càng thêm dày đặc, vung cánh tay phải đánh tiềm ảnh Hỏa cầu văng ra ngoài.
Bị nửa đoạn cánh tay kim loại ở giữa không trung bắt đầu hòa tan, cuối cùng biến thành một quả bóng kim loại hình bầu dục va chạm với màu đen Hỏa cầu đối diện!
Ầm ầm! ! !
Một ánh sáng khổng lồ không ngừng lan ra phía ngoài, ở trung tâm còn có một chút vầng sáng màu đen và màu trắng bạc không ngừng dây dưa… Nuốt chửng…
Mà cho dù Mã Nhĩ Bố cố gắng rời xa cũng bị năng lượng lan đến gần, răng rắc! Trọng lực vu trận trước ngực lão nhất thời bị phá nát!
Đùng!
Ánh sáng màu vàng đất từ trọng lực vu trận trên mặt đất trực tiếp tan vỡ. Trọng lực chung quanh trong nháy mắt khôi phục bình thường.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng nổ tung liên tiếp giống hạt đậu nổ, không ngừng nổ vang trên mặt đất.
Chỉ là mười mấy giây sau, một khu vực đã hoàn toàn bị san bằng, ngay cả mặt đất đều bị lật đi một tầng dày đặc.
Mà ở trung tâm còn có một hố sâu, đen nhánh không thấy đáy.
Đến khi bụi mù tản đi, Lôi Lâm ung dung đi tới mép hố lớn, nhìn chung quanh còn có từng đốm lửa màu đen đang không ngừng đốt cháy, trong đôi mắt tựa hồ có ánh sáng loé lên: “Chết rồi sao?”
Bạch!
Một bóng người màu trắng bạc trong nháy mắt xuyên qua bụi mù, đi tới trước mặt Lôi Lâm.
“Mã Nhĩ Bố? !” Trên mặt Lôi Lâm hiện ra vẻ kinh ngạc, không ngừng bay ngược về đằng sau!
“A! A! A…” Hiện tại trạng thái của Mã Nhĩ Bố phi thường thê thảm, không chỉ mất đi một cánh tay phải, ngay cả lồng ngực và trên đùi đều có mấy vết thương sâu thấy được tận xương.
Đặc biệt ở một chỗ trên eo hầu như đã cắt cả người lão thành hai nửa.
Nếu như người bình thường, thậm chí phù thủy chính thức, khi bị thương thế này thì đừng nói tới chuyện xung phong, ngay cả bảo mệnh đều là một vấn đề khó khăn!
Nhưng Mã Nhĩ Bố hiển nhiên không giống, từ trên người lão, kim loại trạng thái lỏng không ngừng lưu động, mạnh mẽ gắn thân thể của lão vào.
Sau khi nhìn thấy Lôi Lâm, trong ánh mắt của lão càng bắn ra ánh sáng màu bạc như thực chất hóa.
Ầm ầm!
Sau lưng của lão có hai quả bom kim loại lớn nổ tung, lực xung kích trong nháy mắt tác dụng vào lưng lão.
Lợi dụng phương thức này, lão đuổi tới Lôi Lâm.
“Cùng chết đi!” Mã Nhĩ Bố bổ nhào về phía trước.
Ở giữa không trung, cả người lão triệt để tản ra, đã biến thành hình thức một tấm màn sân khấu màu trắng bạc.
Màn sân khấu kim loại giống như có sinh mệnh, vây quanh Lôi Lâm, chỉ còn dư lại một xương sọ ở ngoài.
“Hả? Công kích rất thú vị! Đây chính là thủ đoạn cuối cùng của mày sao?” Lôi Lâm nhìn kim loại trạng thái lỏng màu bạc giống cái kén đang bao vây chính mình, trên mặt lại quỷ dị không có hoảng loạn gì.
Ùng ục! Ùng ục!
Một đoàn kim loại trạng thái lỏng tụ lại ở vai Lôi Lâm, hình thành dáng vẻ một cái đầu của ông lão.
“Vì gia tộc! Vì Ba Tát Vi ! Kim loại số một hủy diệt…” Trên mặt ông lão đầy vẻ điên cuồng, mơ hồ còn có ánh sáng của người chết vì đạo.
“Tao nói này… Mày chuẩn bị cùng chết với con rối sao?”
Ngay khi Mã Nhĩ Bố chuẩn bị tự bạo, lại một giọng nói có chút lười biếng từ một mặt chiến trường khác vang lên.
Mã Nhĩ Bố không thể tin tưởng quay đầu lại, lão lập tức nhìn thấy một Lôi Lâm khác, xuất hiện ở trên đất, đang dùng ánh mắt đùa cợt, lạnh lùng đánh giá lão.
“Mày quên à! Tao là phù thủy chủ tu hạt năng lượng căn bản hệ âm u, đối với chúng ta, làm cho mình một thế thân bóng tối, thực sự là quá đơn giản…”
Theo tiếng nói chuyện của Lôi Lâm, “Lôi Lâm” bị Mã Nhĩ Bố vây quanh bắt đầu nổi lên biến hóa kỳ dị.
Cả người biến thành đen, hóa thành bóng tối đen như mực.
“Ồ! Không!” Một đôi tay màu trắng bạc từ màn sân khấu đưa ra ngoài, Mã Nhĩ Bố hô to, muốn hạ xuống từ thế thân này.
“Đã quá trễ rồi!” Lôi Lâm lạnh nhạt nói, thậm chí trong giọng nói còn mang theo một tia thương hại.
Xoạt xoạt xoạt!
Trong vòng vây của Mã Nhĩ Bố, một bóng đen đột nhiên duỗi ra vô số xúc tu, trói chặt lấy Mã Nhĩ Bố.
Mã Nhĩ Bố gào thét, trên người bốc lên vô số lưỡi dao xoay tròn.
Răng rắc! Răng rắc! Lưỡi dao cùng xúc tu chạm vào nhau, cọ sát tạo ra từng đốm lửa nhỏ.
Nhưng lần này bóng tối xúc tu có độ bền hơn lần trước đâu chỉ vài lần? Lưỡi dao màu trắng bạc dần dần bị kẹp lại, thậm chí còn có cái trực tiếp đứt rời.
“Tạm biệt! Mã Nhĩ Bố!”
Lôi Lâm nhìn Mã Nhĩ Bố đã bị bóng tối xúc tu trói chặt, vẻ mặt phi thường kỳ quái.
Lập tức, hắn đưa tay về trước, đột nhiên nắm chặt!
Ầm! ! !
...
“Chiến đấu kết thúc rồi sao?”
Nữ phù thuỷ trước đó bởi vì sợ hãi dư âm chiến đấu nên rời đi thật xa, đợi chiến đấu kết thúc mới sợ hãi rụt rè chạy tới.
Không phải cô không muốn chạy trốn, đáng tiếc nếu như người thắng chính là Mã Nhĩ Bố, với tốc độ của cô thì cũng không trốn thoát được, bởi vậy, còn không bằng nhân cơ hội trở về, nếu như Lôi Lâm có thể lưỡng bại câu thương cùng Mã Nhĩ Bố, cô cũng có thể giúp đỡ! Dù sao, như thế cũng là đang giúp chính mình!
“Hay là… Hai người này đồng quy vu tận rồi? Nói như vậy. Đồ vật của bọn họ đều thuộc về lão nương rồi! Oa ha ha…”
Cô đang tưởng tượng chuyện mình có thể kế thừa di sản của hai cường giả, sau này có thể tung hoành vô địch, nữ phù thuỷ này có chút thần kin cười to.
“Xin lỗi đã khiến cô thất vọng rồi!”
Lập tức, giọng nói của Lôi Lâm lạnh nhạt vang lên, khiến nữ phù thuỷ cười lớn giống con vịt bị bóp lấy cổ mà tạm dừng lại.
“Là cậu! Lôi Lâm tiểu tử hại ta bị đuổi giết…”
Nữ phù thuỷ khẽ nói, rồi lại lập tức vội vã đổi giọng: “Ồ! Không, là Lôi Lâm phù thủy đại nhân!”
Nhìn nữ phù thuỷ đang nịnh nọt kia, Lôi Lâm lắc lắc đầu, hoàn toàn không có dự định nói chuyện với cô nàng.
“Khu săn giết rất nguy hiểm. Muốn thu góp tài nguyên, vẫn nên đi khu vực khác thì tốt hơn…”
Lôi Lâm nói xong lập tức muốn quay đầu rời đi.
“Ai! Chờ chút! Còn phù thủy gọi là Mã Nhĩ Bố thì sao? Cậu đã đuổi lão đi sao?” Nữ phù thuỷ này mới phản ứng được.
Cô vẫn còn sợ hãi nhìn chung quanh một chút, giống như đang sợ Mã Nhĩ Bố còn có thể trong nháy mắt giết ra.
“Mã Nhĩ Bố sao? Hắn ở đây!”
Lôi Lâm giơ lên một tảng lớn kim loại màu bạc trên tay.
“Ồ?” Nữ phù thuỷ hơi kinh ngạc nhìn đồ trên tay Lôi Lâm một chút.
Đó là một khối khoáng thạch kim loại màu bạc to lớn, lúc đầu cô còn tưởng rằng là Lôi Lâm tìm được tài nguyên gì nên không để ý.
Nhưng hiện tại nhìn kỹ mới thấy trên khoáng thạch kim loại còn có một số vết lồi lõm quỷ dị, thật giống… Một khuôn mặt người? !
Sau khi cẩn thận tổ hợp con mắt, mũi một hồi, nữ phù thuỷ vội rút lui ba bước: “Là Mã Nhĩ Bố! ! ! Cậu giết lão?”
Biểu hiện khác thường như vậy khiến Lôi Lâm hơi kinh ngạc.
“Hắn là hắc vu sư, ta là phù thủy săn giết, đánh giết lão không phải chuyện rất bình thường sao?”
“Cậu… Đầu của cậu rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Lão nương, không! Mẹ nó!”
Nữ phù thuỷ bởi vì quá mức kích động nên có chút không biết lựa lời nói.
“Đó cũng là phù thủy cấp 1 đỉnh cao! ! ! Cấp 1 đỉnh cao! Dù ở nơi nào đều là nhân vật có thực quyền tuyệt đối quyền cao chức trọng! Sức chiến đấu cũng siêu phàm, giết những phù thủy mới lên cấp kia cũng không cần chiêu thứ hai! Lại… Lại…”
Cô vẫn không thể tin được mà nhìn khối kim loại trên tay Lôi Lâm một chút. Ánh mắt nhìn về phía Lôi Lâm cũng đầy vẻ kính nể.
Lôi Lâm thờ ơ cười cợt.
Ở Nam Hải bờ, phù thủy cấp hai đều tọa trấn bản bộ không ra. Bởi vậy phù thủy cấp 1 đỉnh cao đối với phù thủy bên ngoài chính là có sức chiến đấu cao nhất!
Mà hiện tại, cấp 1 đỉnh cao đại diện cho sức chiến đấu cao nhất lại chết ở trên tay của hắn như thế! Việc này nếu như lan truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ gây nên náo động.
Nếu như là Lôi Lâm trước đây, nói không chừng còn muốn tận lực che giấu cái gì.
Nhưng hiện tại, trải qua huyết mạch nhảy vọt lần hai, sau khi thực lực tăng mạnh. Trên người hắn cũng càng ngày càng ngưng tụ ra một loại khí thế!
Đó là một loại tâm niệm tuyệt đối tự tin và vô địch ! Cho dù chiến tích lưu truyền đi thì làm sao? Lấy thực lực bây giờ của hắn đã đủ để tự vệ, đồng thời để người đánh chủ ý vào hắn chịu thiệt thòi!
“Gào!”
Lúc này, một con nọc độc Phi Long to lớn xoay quanh hạ xuống đất.
Nó lớn tiếng gầm gừ, sử dụng đầu to lớn cọ cọ lên người Lôi Lâm lấy lòng.
“Đây… Chính là nọc độc Phi Long trong truyền thuyết? Thật dũng mãnh, ta yêu thích…”
Hai mắt nữ phù thuỷ phát sáng, giống như chứa vô số ngôi sao: “Anh chàng đẹp trai! Tiễn ta một đoạn đường nhé?”
Lôi Lâm liếc cô nàng một chút.
Nói thực sự, nữ phù thuỷ này có dáng vẻ không tệ, đặc biệt là vóc người, quả thực nóng bỏng đến bùng nổ! Đồng thời, vừa nãy trong lúc chạy trốn khiến quần áo rách rưới còn chưa thay, càng lộ ra tảng lớn cảnh “xuân”.
Nếu như bình thường, lại có thời gian rảnh rỗi, Lôi Lâm cũng không bài xích vui đùa cùng cô nàng một chút.
Nhưng nơi này là bí cảnh! Trên người hắn lại có đến từ áp lực thật lớn từ song phương phù thủy, có thể có tâm tình này mới là lạ!
“Tẻ nhạt!”
Lôi Lâm lạnh nhạt đáp một câu rồi nhảy lên nọc độc Phi Long.
“Gào a…” Nọc độc Phi Long dường như thị uy rống lớn với nữ phù thuỷ một tiếng, lập tức giương cánh bay lên.
“Xí! Đồ hẹp hòi! Không có cậu lão nương lại không phải sống không nổi!”
Nữ phù thuỷ đợi đến khi nọc độc Phi Long hoàn toàn biến mất ở phía chân trời mới quay về hướng Lôi Lâm rời đi, mới giám giơ ngón tay giữa lên.