Chương 437: Rắn lửa đen (2)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 3,584 lượt đọc

Chương 437: Rắn lửa đen (2)

“Tìm được rồi! Con sâu chết tiệt!” Người khổng lồ gầm thét lên, gai xương trên người càng thêm tỉ mỉ, không ngừng xoay tròn, giống một cỗ máy giết chóc hình người, một đường đấu đá lung tung, bất kỳ cây cối hay nham thạch nào ngăn cản hắn đều trực tiếp biến thành mảnh vỡ.

“Tiềm ảnh Hỏa Cầu!” Hai tay Lôi Lâm vẫy một cái, vô số hỏa cầu màu đen ngưng tụ biến thành một viên hỏa cầu màu đen to lớn.

Lúc này tiềm ảnh hỏa cầu được tinh thần nguyên tố hóa của Lôi Lâm tác dụng thêm, uy lực đã đạt tới 57 độ! Có thể nói là giá trị cực hạn của phù thủy cấp 1!

Hỏa cầu màu đen vừa xuất hiện, nhiệt độ trong không khí không ngừng tăng lên cao, bùn đất trên mặt đất cũng tan chảy ra, có thậm chí bị trực tiếp hoá khí trở thành khói đen.

“Đi!”

Lôi Lâm chỉ ngón tay về phía người khổng lồ chỉ tay, hỏa cầu màu đen không ngừng bay đi, biến thành một cự mãng ngọn lửa màu đen.

Bên trong đôi mắt của cự mãng để lộ ra ánh sáng trí tuệ, linh hoạt uốn lượn, thỉnh thoảng còn phun ra đầu lưỡi như vài ngọn lửa, chặn trên đường người khổng lồ đi tới.

Người khổng lồ nhìn chằm chằm vào mãng xà hỏa diễm giống vật còn sống này, vẻ mặt vô cùng kiêng kỵ, có thể điều khiển vu thuật uy lực lớn như thế, chứng tỏ thiên phú cao siêu của Lôi Lâm ở phương diện khôn chếg, loại tốc độ tiến bộ này vượt xa dự đoán của hắn.

“Hí!”

Cự mãng bằng ngọn lửa màu đen hí lên, quấn quanh lên thân thể người khổng lồ.

Răng rắc! Ngọn lửa màu đen nóng rực và áo giáp bằng gai xương màu trắng bỗng nhiên chạm vào nhau!

Ầm! Ngọn lửa rừng rực không ngừng tiến thẳng, cuối cùng hóa thành một bó đuốc màu đen lớn.

Ở giữa bó đuốc, thân ảnh người khổng lồ mọc đầy gai xương lẳng lặng đứng sừng sững ở đó, lộ ra một điểm màu trắng.

Không khí không ngừng vặn vẹo và co rút lại, giống như hình thành một hố đen, hố đen không ngừng thôn phệ tất cả vật chất xung quanh, không ngừng thu nhỏ lại.

Ầm ầm! ! !

Lập tức, một đám mây hình nấm lớn màu đen từ từ bay lên trên đất trống.

Năng lượng sóng trùng kích khổng lồ không ngừng lan ra bốn phía, thậm chí ngay cả song phương phù thủy ở tổng bộ Hoa Viên Bốn Mùa đang chiến đấu đều có thể cảm nhận được loại uy lực hủy thiên diệt địa này!

“Hai vị phù thủy đại nhân cấp hai! Đã đánh tới nơi này sao?”

Một bạch phù thủy tuổi còn trẻ ngừng động tác trong tay, “Chúng ta làm sao bây giờ? Có cần đi lên vây xem hay không! Đây cũng là phù thủy cấp hai đấy! Cho tới bây giờ ta chưa từng thấy bọn họ ra tay đâu!”

Đùng!

Lập tức, sau gáy của hắn bị hung hăng vỗ một cái, bạch phù thủy trẻ tuổi quay đầu, dùng ánh mắt phi thường vô tội nhìn một vị phù thủy râu bạc bên cạnh: “Lão sư! Lẽ nào em nói sai sao?”

Trên mặt vị phù thủy râu bạc kia đầy nếp nhăn, bên trong đôi mắt lại lóe ra ánh sáng trí tuệ, lúc này ông lại không chút do dự cho phù thủy trẻ tuổi một cái cốc.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh rời đi nơi này một chút! ! ! Chỉ là dư âm do phù thủy cấp hai chiến đấu đã có thể khiến em chết đến mức một hạt tro bụi cũng không còn đâu!”

Lão phù thủy rõ ràng vô cùng thong minh, còn có kinh nghiệm phong phú, biết loại chiến đấu giữa các phù thủy cao cấp này đối với người bình thường thậm chí những phù thủy cấp thấp như bọn họ thì hoàn toàn chính là một lần tai nạn có thể so với thiên tai! ! !

“Hả? Cái gì?”

Bạch phù thủy trẻ tuổi còn không phản ứng kịp.

“Em xem!” Lão phù thủy lôi kéo đầu hắn, nhìn tới chiến trường đối diện.

Lúc này, phù thủy trẻ tuổi ngạc nhiên phát hiện những hắc vu sư và bạch phù thủy trước đó còn đang giao chiến, lúc này đều phi thường ăn ý dừng tay, không ngừng di động về phương hướng ngược lại với đám mây hình nấm .

“Thấy được chưa? Cũng chỉ có loại lính mới như em mới sẽ muốn đi xem phù thủy cấp hai chiến đấu. . .”

Lão phù thủy vừa lôi kéo phù thủy trẻ tuổi dạy bảo, dưới chân lấp lóe cơn lốc màu xanh, sức gió vô hình tác dụng trên người ông ta và đồ đệ của mình, trong nháy mắt đã đưa bọn họ đi thật xa.

. . .

Ở trung tâm đám mây màu đen hình nấm.

Một hố sâu lúc trước đó đã nổ tung trên mặt đất lúc này lại càng lớn hơn, ở vị trí trung tâm nhất là lỗ thủng đen nhánh sâu không thấy đáy, giống như một đường trực tiếp thông đến tâm lòng đất.

Oành!

Sương mù màu xanh lục bao quanh bóng người màu trắng không ngừng bay ngược, giữa không trung còn có từng đoạn gai xương không ngừng rơi xuống đất.

Đùng! Người khổng lồ va mạnh trên mặt đất, kéo ra một dấu trượt thật dài.

Tình trạng lúc này của hắn nhìn phi thường thê thảm, gai xương trên người đã đứt rời hơn nửa, một cánh tay phải đã không cánh mà bay, trên người nhiều chỗ đều bị bỏng nặng.

Xèo!

Một bóng người màu đen trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn, ngay sau đó là một đôi bóng mờ cự trảo thiêu đốt ngọn lửa đỏ như màu máu!

“Bàn tay đỏ tươi!” Trên người Lôi Lâm vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, đối với uy lực của tiềm ảnh hỏa cầu lần này hắn toàn lực triển khai cũng cực kỳ thoả mãn.

Lúc này trên mặt hắn không có biểu gì, cực kỳ bình tĩnh mà đánh ra một đòn trí mạng đối với người khổng lồ!

Người khổng lồ giẫy giụa bòvài bước, bóng mờ huyết trảo mạnh mẽ bắt trúng hai bắp đùi của hắn.

Răng rắc!

Hai chân người khổng lồ gãy vụn, từ chỗ gãy còn có ngọn lửa màu đỏ ngòm không ngừng tiến thẳng.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right