Chương 481: Lại về trấn nhỏ (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 2,063 lượt đọc

Chương 481: Lại về trấn nhỏ (1)

Gió lạnh vù vù thổi qua, lá phong bay lượn trên không trung giống hồ điệp.

Dòng suối nhỏ trong suốt lẳng lặng chảy xuôi, khiến nơi này càng thêm yên tĩnh.

Một con sóc màu xám lắc lắc cái đuôi lông xù, chẳng khác nào tia chớp leo trên cây, ôm lấy một quả tùng nhanh chóng gặm, đầu nhỏ thỉnh thoảng còn lắc loạn để chú ý chung quanh.

Răng rắc! Một cành khô bị giẫm gãy, sóc nhỏ lập tức giống bị dọa sợ vứt quả tùng đi, nhanh chóng leo lên cây, dùng ánh mắt nghi ngờ không thôi đánh giá bóng người tới quấy rầy mảnh khu vực yên tĩnh này.

“Lần trước tới đây chưa đến một năm chứ? Lại biến thành như vậy…”

Lôi Lâm nhìn cảnh sắc chung quanh rồi khẽ thốt lên kinh ngạc.

Bây giờ hắn lần thứ hai đi tới trấn nhỏ lần trước cùng mụ phụ thủy để thám hiểm bí cảnh của Đồ Hồn Giáo thượng cổ.

Chỉ là trấn nhỏ này rõ ràng đã thành hoang phế.

Một dây leo màu xám tro mọc đầy cả trấn nhỏ, tình cờ còn có thể nhìn thấy một hai bóng đen động vật chạy qua, nhưng chính là không có dấu vết nhân loại hoạt động.

Từ các dấu hiệu này có thể thấy là người dân ở nơi này chủ động từ bỏ thôn trấn ngay sau khi đám người Lôi Lâm tơi đây thám hiểm.

” Sợ hãi đối với phù thủy!” Lôi Lâm lắc đầu một cái, không cảm thấy bất ngờ chút nào đối với tình huống như thế.

Tuy rằng lần trước vì bí mật mà bọn hắn không giết sạch cư dân trong một thị trấn nhỏ này, chỉ khiến hôn mê tập thể ba ngày thôi, nhưng loại thủ đoạn quỷ dị này vẫn sẽ khiến cư dân càng thêm liên tưởng đến phù thủy!

Tuy phù thủy ở bạch vu vực có vẻ đối xử khá tử tế với người bình thường. Nhưng ai có thể bảo đảm không gặp phải hắc vu sư? Bởi vậy cư dân trấn nhỏ hoang mang lập tức lựa chọn rời thôn.

Nhưng khi đó bí cảnh sông Hằng lại xuất thế, bạch phù thủy dồn tất cả tinh lực vào chuyện này, nào còn thời gian rảnh rỗi để đi quản một toà trấn nhỏ hẻo lánh nghi ngờ có hắc vu sư hoạt động? Đồng thời còn chưa chết người nào!

Bởi vậy, liên minh bạch phù thủy chỉ là phái ra mấy học đồ cấp ba đến đây kiểm tra một phen.

Những học đồ này tự nhiên không thể nhìn thấu trò ngụy trang của phù thủy chính thức, bởi vậy lối vào bí cảnh Đồ Hồn Giáo thời thượng cổ cũng không bị phát hiện, mấy học đồ kia điều tra một phen cũng chỉ có thể kết luận “Có dấu vết hắc vu sư hoạt động, nhưng đã rời xa nơi này, dự tính đã đạt được mục đích!”.

Báo cáo như thế này đương nhiên sẽ không khiến liên minh bạch phù thủy chú ý, vì thế chuyện này cứ thế trôi qua.

Tuy bạch phù thủy có thể không thèm để ý, nhưng cư dân vẫn sinh trưởng ở trấn nhỏ này lại không thể không lưu ý!

Dù sao, bị bạch phù thủy không ngừng bôi đen. Bọn hắn đã nghe không ít sự kiện hắc vu sư đồ thành diệt quốc! Tuy rằng trải qua điều tra đều kết luận là những hắc vu sư kia đều đã rời đi rồi, nhưng biết đâu bất ngờ?

Bởi vậy, cho dù không có ai tổ chức, người dân ở trấn nhỏ vẫn tự động rời khỏi nơi này.

Mà mấy sự kiện linh dị sau đó càng làm cho mấy người già cố ở lại chỗ này quỷ dị biến mất, toàn bộ trấn nhỏ cũng biến thành hoang vu.

Lôi Lâm nhớ lại những tin tình báo này, sau khi hắn phái mấy người Đạt Mễ trở lại bảo vệ gia tộc của mình, hắn lập tức đi tới nơi này, chuẩn bị xem lại truyền tống vu trận thượng cổ trước đó đã gặp qua kia.

Hắn vì thăng cấp lên thuật sĩ cấp hai mà phá hủy cả một toà cửa lớn vào bí cảnh, còn đánh giết hai phù thủy cấp hai!

Loại cừu hận này không phải lớn một cách bình thường! Tuy rằng Lôi Lâm có tự tin đối với thực lực của chính mình, nhưng trong liên minh bạch phù thủy cùng hắc vu sư đều có phù thủy đã đạt đến cấp ba làm lá bài tẩy!

Hiện tại Lôi Lâm tự nhận là còn chưa thể đấu lại kẻ địch ở tầng thứ này, bởi vậy chọn ra đường lui lập tức trở thành việc gấp.

Thế lực hai phe phù thủy đã hoàn toàn thẩm thấu mỗi một tấc đất ở Nam Hải bờ. Bởi vậy tuyệt đối không thể trốn ở chỗ nơi này.

Mà bốn phía Nam Hải bờ đều có khu vực nguy hiểm phi thường khủng bố, cho dù phù thủy chính thức đi qua đều là cửu tử nhất sinh, trên tay Lôi Lâm lại không có bất kỳ tư liệu nào về con đường đi xa, nếu cứ tùy tiện đi lang bạt như thế, thực sự là việc làm chỉ có kẻ ngu si mới làm!

Đồng thời, cho dù Lôi Lâm gặp may, thành công xuyên qua, đối diện cũng rất có thể sẽ là một vùng đất tương tự như quần đảo Khoa Lý. Lôi Lâm còn muốn đi được càng xa trên đường phù thủy này, tự nhiên không muốn đi tới nơi như thế.

Mà truyền tống vu trận thượng cổ không giống! Nó có thể truyền tống khoảng cách xa, ít nhất cũng vắt ngang qua khoảng cách mấy Nam Hải bờ, thậm chí còn có thể là dị thế giới!

Quanh thế giới phù thủy còn có rất nhiều vị diện thậm chí thế giới mạnh mẽ, ở thời cổ, đám phù thủy đã chinh phục từng thế giới, đồng thời phân tích sức mạnh quy tắc đặc biệt trong đó để tăng cường chính mình!

Loại thượng cổ truyền tống trận này cũng có thể là nối liền đến một thế giới nào đó bị phù thủy Đồ Hồn Giáo thời thượng cổ chinh phục.

Đồng thời, ở đầu truyền tống trận kia, nhất định cũng là nơi giàu có tài nguyên, ít nhất sẽ không thua Nam Hải bờ, nếu không thì đám phù thủy thượng cổ sẽ không chế tạo ra truyền tống vu trận. Muốn chế tạo một truyền tống vu trận cần vo số năng lượng tài liệu, đủ cho thế lực như Đồ Hồn Giáo thời thượng cổ cũng thương gân động cốt một phen, Lôi Lâm không tin bọn hắn chỉ đơn thuần làm một đường hầm đào mạng.

“Nói mới nhớ con Cách Cách Vu kia, còn có mụ phù thủy và Kiệt Y! Không biết bọn hắn thế nào rồi?”

Lôi Lâm sờ sờ cằm.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right