Chương 506: Gặp lại (2)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 2,553 lượt đọc

Chương 506: Gặp lại (2)

Vỏ ngoài của cái chén này là màu vàng sẫm cổ điển, còn có hoa văn cổ thụ đặc biệt, mơ hồ có mùi hương cây cỏ mùi thơm ngát tản ra.

Tuy rằng ngoại hình nhìn rất tầm thường, nhưng Lôi Lâm lại cảm ứng được một tia khí tức phi thường già nua và cổ điển từ trên chén gỗ này.

Đồng thời, cho dù là một con cái chén, Lôi Lâm vẫn cảm thấy vật này tràn ngập trí tuệ linh động.

“Đây là. . .Chén gỗ dùng thân cây trí tuệ cổ thụ chế thành!”

Lôi Lâm sờ sờ cằm, sở dĩ hắn nhận định như thế, ngoài chíp đo lường và tự mình suy đoán ra, còn vì tinh hoa trí tuệ cổ thụ trên tay bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu xanh lục mờ mịt, cũng là một nhân tố quan trọng để hắn nhận định.

Ba!

Lôi Lâm nhẹ buông tay phải ra, chùm sáng màu xanh lục lập tức tiến vào trong cái chén gỗ.

Giống nước sữa hòa nhau, chất lỏng cổ thụ và chén gỗ lập tức dung hợp lại cùng nhau, cả chén gỗ trong nháy mắt bị một vầng sáng màu xanh lục bao vây, mà trong cái chén đã chứa đầy nửa chén chất lỏng trong suốt, một luồng khí tức sinh mệnh và trí tuệ không ngừng từ chất lỏng kia tản ra.

Lôi Lâm chỉ ngửi một hơi đã cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn không ít, rất nhiều kỳ tư diệu tưởng không ngừng hiện lên, một số vấn đề trong lúc tu luyện cũng có cảm giác thông thoáng sáng sủa.

“Trí tuệ dẫn dắt sao?”

Trên mặt Lôi Lâm hiện ra vẻ vui mừng, trong tay nhất thời xuất hiện một tầng màng ánh sáng, che kín cái chén kia.

“Trí tuệ cổ thụ! Quả nhiên không hổ là kết tinh của trí tuệ thượng cổ! Chỉ thoáng hấp thu một tia khí tức đã có hiệu quả rõ ràng như thế, vậy nếu như sử dụng toàn bộ thì sao?”

Trong đôi mắt Lôi Lâm lóe nên vẻ nóng bỏng, vầng sáng màu bạc trong tay lóe lên, chén gỗ chứa tinh hoa trí tuệ cổ thụ trong nháy mắt biến mất trong tay.

“Không ngờ lúc đầu là học sinh của ta thế mà hiện tại đã xa vượt xa ta!”

Trên mặt Tư Lai cũng quấn quanh một tầng hắc khí, lúc này ông ta nhìn Lôi Lâm, trên mặt hiện ra nụ cười khổ.

Bị độc tố ăn mòn, lúc này ông ta cùng đồng bọn hợp tác không phát huy ra được bảy phần thực lực, dù hai người liên thủ, cũng không nhất định có thể thắng được Lôi Lâm.

Mà tên hắc vu sư trước đó nhìn Lôi Lâm khó chịu đã lui lại xa xa, trên người còn không ngừng lập loè ra các loại gợn sóng vu thuật giải độc.

Thế nhưng rất đáng tiếc, độc khí màu đen càng ngày càng đậm, không có dấu hiệu được giải trừ.

Lại nghĩ tới lời Lôi Lâm nói trước đó, trên mặt tên hắc vu sư này có chút đỏ lên, cũng may lúc này khuôn mặt ông ta đã bị hắc khí chiếm cứ toàn bộ, cũng không nhìn ra vẻ mặt gì.

Mà sau khi nhìn thấy Lôi Lâm lấy đi vật phẩm trong nhiệm vụ của bọn hắn, trong lòng hắc vu sư kia không ngừng lóe lên đủ loại suy nghĩ, môi khẽ nhúc nhích nhưng cuối cùng vẫn không có mở miệng.

Lôi Lâm có thực lực vượt xa suy đoán của ông ta, quả thực chính là tinh anh tinh anh trong hàng ngũ phù thủy cấp hai, chỉ dựa vào ông ta và Tư Lai thì căn bản không ngăn cản được đối phương, thậm chí có thể rước lấy nối oán hận của đối phương, tạo thành tử thương không cần thiết.

Hắc vu sư đều là người sáng suốt, dù lần này có thể bảo vệ được tinh hoa trí tuệ cổ thụ nhưng cũng không tới phiên hắn hưởng dụng, hắc vu sư này sao có thể vì thế mà liều mạng chứ?

Lôi Lâm tự nhiên không biết suy nghĩ phức tạp trong lòng bọn hắn như thế, nhưng bằng kinh nghiệm của hắn cũng rất dễ dàng đoán ra.

Bởi vậy, sau khi thoáng gật gật đầu với Tư Lai, hắn xoay người muốn rời khỏi.

Đạp đạp!

Tiếng vó ngựa dồn dập không ngừng vang lên, lập tức, từ nơi không xa đột nhiên xuất hiện một tiểu đội thiết giáp kỵ sĩ.

Tuy rằng chỉ có mười ba người, nhưng mười ba kỵ binh này giống như một dòng lũ bằng sắt thép, vọt tới đám Lôi Lâm.

“Là mười ba hiền giả của Thiết Vương Miện tạo thành cương thiết kỵ sĩ! ! !”

Tư Lai hít một ngụm khí lạnh: “Bọn hắn lại bị bạch phù thủy cám dỗ? Hay hoặc là chỉ đơn thuần điều động?”

Nói tới chỗ này, ông ta lại không nhịn được thoáng nhìn Lôi Lâm một chút.

Mặc kệ như thế nào, hiện tại mục tiêu của đối phương chỉ có thể là Lôi Lâm đã cướp đi trí tuệ cổ thụ tinh hoa.

Cộp cộp!

Mười ba con cự thú sắt thép phun lửa, trong đôi mắt bốc lên tia sáng màu xanh lục dừng lại trước mặt đám người Lôi Lâm, rồi lại tản ra theo hình quạt, vây quanh toàn bộ phù thủy có mặt ở đây vào giữa.

Răng rắc! Răng rắc! Mũ sắt trên mặt kỵ sĩ cầm đầu kia tự động mở ra, lộ ra khuôn mặt của đại hiền giả: ” Tinh hoa trí tuệ cổ thụ đang trong tay ai?”

Trên mặt của hắn có nghi hoặc.

Mục tiêu của chuyến này là Ngải Lý Tư Đặc đã trực tiếp ngã trên mặt đất không rõ sống chết, như vậy tinh hoa trí tuệ cổ thụ rất có thể đã bị phù thủy ở đây chia cắt hoặc chiếm lấy, mà Lôi Lâm mới xuất hiện, ông ta cũng không quen biết.

Khiến ông ta khó chịu chính là mấy phù thủy kia đều dùng ánh mắt như nhìn người chết để nhìn ông ta.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right