Diệp Tử khựng lại, hít thở cứng đờ.
Cô khẽ nói với Lạc Ninh: “Mình đi vệ sinh một chút,” rồi luống cuống chạy đi.
Lạc Ninh nhìn theo bóng lưng bạn mình, quay lại nhìn về phía Trì Húc, khoanh tay lại, ánh mắt đầy hứng thú dõi theo.
Diệp Tử chạy vào nhà vệ sinh, chui vào buồng kín.
Tự nhủ: “Điên thật rồi! Hôm nay bị ma nhập à? Thấy trai đẹp mà tâm trạng rối tung hết cả lên. Diệp Tử, mày đâu phải kiểu con gái mê trai, tỉnh lại đi!”
Giải quyết xong, cô ủ rũ bước ra rửa tay, sấy khô từng chút một rồi mới lững thững đi ra.
Ai ngờ lại thấy Trì Húc đang tựa vào tường ngoài hành lang, hút thuốc.
Bản năng nghề nghiệp khiến cô lập tức buột miệng quát: “Ở đây không được hút thuốc!”
Nói xong mới nhận ra giọng mình hơi gắt, cô vội dịu giọng lại:
“Có cửa sau kìa, anh đi ra ngoài mấy bước rồi hút thoải mái. Mong đội phó Trì thông cảm, ở đây có nhiều bệnh nhân.”
“Xin lỗi.” Trì Húc dập điếu thuốc vào cát trong thùng rác.
Diệp Tử khẽ nhếch môi, chuẩn bị quay đi.
“Bác sĩ Diệp,” Trì Húc gọi với theo, “Chờ một chút, tôi tìm cô.”
Diệp Tử xoay người lại, ánh mắt đầy nghi hoặc: “Tìm tôi? Có chuyện gì sao?”
Trì Húc: “Tôi đang xử lý một vụ án khẩn. Tối qua vừa bắt được nghi phạm, đồng nghiệp đang chờ tôi về lấy khẩu cung. Tôi không thể ở bệnh viện quá lâu. Ba tôi bao giờ có thể xuất viện?”
Diệp Tử nhướng mày, thầm nghĩ — anh ta nói rõ thế làm gì? Chỉ cần nói bận công việc là được rồi mà.
Cô đáp: “Đội phó Trì, tuy ba anh hiện đã qua cơn nguy kịch, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn ổn. Với tình trạng trước giờ của ông ấy, tôi đề nghị nên tranh thủ làm kiểm tra toàn diện.”
“Dù gì cũng có mẹ anh ở lại chăm sóc, có gì tôi sẽ liên lạc anh. Anh thấy được chứ?”
Trì Húc không hề bất ngờ, gật đầu rất dứt khoát: “Được, vậy làm phiền bác sĩ Diệp rồi.”
“Không có gì. Ba tôi cũng đã căn dặn, anh không cần lo.”
Diệp Tử định quay đi thì lại bị Trì Húc gọi lại lần nữa.
“Bác sĩ Diệp, tôi có thể kết bạn với cô không? Để tiện liên lạc. Lúc tôi thẩm vấn, có thể không bắt máy được. Cô nhắn tin, tôi thấy sẽ trả lời ngay.”
Diệp Tử liếc nhìn điện thoại của anh, nhớ đến cô người nhà bệnh nhân ban nãy xin kết bạn với Trì Húc.
Vừa lấy điện thoại ra quét mã, cô vừa lẩm bẩm: “Đội phó Trì nhớ ghi chú rõ nha, không thì danh sách bạn bè nhiều gái quá, đến lúc lại chẳng biết ai với ai.”
Trì Húc sững người, mặt hơi đỏ lên, nghiêm túc nói: “Bác sĩ Diệp, tôi chưa từng tùy tiện kết bạn. Người vừa rồi, tôi đã từ chối.”
Diệp Tử khựng lại, tim hơi vui vui, nhưng ngoài miệng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Anh không cần giải thích, đó là chuyện riêng của anh. Anh vừa đẹp trai lại làm cảnh sát, có con gái thích cũng là chuyện bình thường.”
“Vậy còn bác sĩ Diệp?” Trì Húc chăm chú nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, sáng rực.
Tim Diệp Tử đập nhanh lạ thường: “Tôi đâu có đẹp, ai mà để ý chứ…”
Trì Húc mỉm cười: “Bác sĩ Diệp khiêm tốn quá.”
Mặt Diệp Tử đỏ bừng: “Tôi phải đi làm rồi. Anh cũng về lo công việc đi. Chuyện của chú Trì, tôi sẽ giúp anh trông chừng, có gì sẽ báo.”
Nhìn dáng vẻ cô luống cuống bỏ chạy, Trì Húc khẽ bật cười.
Cô gái này thật đáng yêu, chẳng hề giống mấy tiểu thư con nhà giàu hay làm cao.
Anh hiểu, những ai chọn làm bác sĩ đều là người chịu thương chịu khó.
Cái nghề bác sĩ vất vả chẳng kém gì cảnh sát – đều là lao lực không có ngày đêm.
Lạc Ninh thấy Diệp Tử chạy về, liền trêu: “Sao thế, có chó đuổi à? Hay nôn nóng gặp ai?”
Diệp Tử bĩu môi: “Đừng trêu mình nữa.”
Lạc Ninh nháy mắt, ghé tai cô thì thầm: “Đội phó Trì vừa từ chối người kia đó. Có muốn biết anh ta nói gì không?”
Diệp Tử tò mò: “Anh ta nói gì?”
Lạc Ninh: “Anh ta bảo: ‘Tôi là cảnh sát, không thể tùy tiện kết bạn’. Mặt cô kia xanh như tàu lá luôn.”
Diệp Tử hơi hếch lông mày, tỏ vẻ đắc ý – vì Trì Húc lại chủ động xin kết bạn với cô.
Cô còn đang phân vân có nên kể chuyện đó cho Lạc Ninh không, thì Trì Húc quay lại.
Hai người lập tức giả vờ bận rộn.
Trì Húc đi đến giường bệnh, nói mấy câu với cha mẹ, họ gật đầu liên tục.
Nói xong, anh lại đến trước mặt Diệp Tử, “Bác sĩ Diệp, tôi đi đây. Nhờ cô chăm sóc ba tôi.”
Diệp Tử cố ý giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Được.”
Trì Húc gật đầu với Lạc Ninh rồi rời đi.
Lạc Ninh bật cười, nhái lại giọng anh: “Bác sĩ Diệp, tôi nhờ cô chăm sóc ba tôi nhé~”
Diệp Tử giơ tay nhéo cô bạn, “Đừng đùa nữa.”
Cô thật sự rất tận tâm — đến giờ ăn trưa, còn đặt hẳn một phần ăn cao cấp cho Hạ Bình Xuân, mẹ Trì Húc.
Trì Lỗi phải chờ 24 tiếng sau rửa dạ dày mới được ăn, tạm thời chỉ truyền dịch.
Hạ Bình Xuân mải lo cho chồng, quên cả ăn.
Khi thấy phần ăn thịnh soạn mà Diệp Tử đặt cho mình, bà cảm động suýt rơi nước mắt, vừa xin lỗi vừa dúi tiền cho cô.
Nhưng Diệp Tử kiên quyết không nhận, nói là ba cô dặn vậy.
Sau khi cô quay đi ăn cơm, Hạ Bình Xuân lập tức chụp ảnh phần ăn gửi cho con trai.
Hạ Bình Xuân: Đoán xem ai mua cơm trưa cho mẹ?
Lúc này, Trì Húc đang ở căn tin của đơn vị, cũng chuẩn bị ăn trưa.
Thấy tin nhắn từ mẹ, khóe môi anh không nhịn được cong lên.
Trì Húc: Bác sĩ Diệp?
Hạ Bình Xuân: Đúng vậy! Con nhìn xem, đồ ăn phong phú lắm, còn có trái cây nữa đấy.
Trì Húc: Vậy mẹ ăn nhiều một chút, đừng phụ tấm lòng của người ta.
Hạ Bình Xuân: Bác sĩ Diệp đúng là cô gái tốt — làm việc nghiêm túc, thái độ với bệnh nhân thì tuyệt vời, lại còn xinh đẹp nữa. Con thật sự không muốn cân nhắc sao? Mẹ nói này, nếu con thích thì tranh thủ theo đuổi đi, không là bị người khác cướp mất rồi, lúc đó đừng có mà hối hận!
Trì Húc: Mẹ, bọn con không hợp nhau đâu.
Hạ Bình Xuân: Mẹ biết, nhà mình nghèo, con cảm thấy mình không xứng với người ta. Nhưng biết đâu bác sĩ Diệp không quan trọng mấy chuyện đó thì sao?
Trì Húc: Cho dù cô ấy không để ý thì cũng không được. Con không thể để cô ấy phải chịu khổ cùng con. Thôi mẹ ăn cơm đi, con phải làm việc tiếp đây.
Hạ Bình Xuân nhìn tin nhắn con trai, trong lòng buồn bã xen lẫn tiếc nuối.
Bà quay sang thì thầm với chồng: “Giá như gia đình bác sĩ Diệp không giàu thì tốt biết mấy…”
Trì Lỗi tự trách: “Là tại anh liên lụy đến em với con.”
Hạ Bình Xuân: “Lại nói vậy nữa rồi. Dù anh không bị thương, thì với đồng lương cảnh sát ấy, nhà mình cũng chẳng thể giàu nổi. Là tại em tham lam quá, không nên mơ mộng đến cô gái như bác sĩ Diệp. Tốt nhất vẫn nên tìm cho con mình một cô gái nhà bình thường thôi.”
Ở một nơi khác, Trì Húc vẫn ngẩn ngơ nhìn bức ảnh mẹ gửi.
Anh lưỡng lự, không biết có nên nhắn tin cảm ơn Diệp Tử không.
Từ lúc kết bạn với cô, trong lòng anh cứ trông ngóng cô chủ động nhắn trước.
Thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra xem, sợ bỏ lỡ tin nhắn nào đó.
Nhưng… cô chẳng liên lạc.
Trì Húc thấy hơi hụt hẫng, ăn cơm mà như nhai sáp, chẳng có vị gì.
Cuối cùng, anh vẫn không gửi tin nhắn cho cô.
Ăn trưa xong, anh lập tức vào phòng thẩm vấn nghi phạm. Bận một mạch đến tận tám giờ tối.
Khi anh đến bệnh viện thì đã là chín giờ tối.
Mẹ nói Diệp Tử đã tan ca về nhà, nhưng trước khi rời đi, cô đã căn dặn bác sĩ trực phải chăm sóc kỹ cho gia đình anh.
Cùng lúc đó, sau giờ làm, Diệp Tử kéo Lạc Ninh đi ăn lẩu.
Hai người ăn từ bảy giờ đến chín giờ tối, ăn đến căng tròn bụng mới chịu đứng dậy ra về.