Chương 20: Bị mẹ thúc giục lấy chồng

person Tác giả: Hướng Cẩm schedule Cập nhật: 22/12/2025 11:41 visibility 2,661 lượt đọc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Tử đưa Lạc Ninh về nhà trước rồi mới lái xe quay về.

Vừa về đến nhà, cha cô – Diệp Phong – đã kéo cô lại hỏi ngay: “Con gái, chú Trì sao rồi?”

Diệp Tử đỡ cha ngồi xuống, an ủi: “Ba, chú Trì không sao đâu, ba đừng lo. Ngày mai chắc có thể xuất viện rồi.”

Diệp Phong: “Vậy con có đóng viện phí giúp ông ấy không?”

Diệp Tử: “Không cần đâu, Lạc Ninh đã giúp báo cáo lên bệnh viện. Chú Trì là anh hùng, bệnh viện miễn toàn bộ chi phí điều trị, kể cả liệu trình khám tâm lý sau này.”

Diệp Phong: “Thật hả? Vậy thì tốt quá! Sau này phải cảm ơn Lạc Ninh đàng hoàng mới được. Đợi chú Trì xuất viện, ba định mua chút đồ bổ đến nhà thăm ông ấy, nếu không ba thấy cắn rứt lắm.”

Diệp Tử: “Được, ba. Đợi con được nghỉ, con đi cùng ba.”

Diệp Phong cứ ngỡ con gái quan tâm mình, vui vẻ nói: “Con gái ngoan của ba, vậy hai cha con mình cùng đi nhé.”

Diệp Tử liếc quanh: “Mẹ đâu rồi? Lại đi đánh mạt chược à?”

Diệp Phong: “Không, mẹ con đang ở trong phòng chọn rể cho con đấy. Hôm nay bạn của bà ấy đưa đến cả chục tấm hình, bà ấy đang nghiên cứu xem ai hợp với con. Con vào xem là biết.”

Diệp Tử nhăn mặt: “Lại muốn bắt con đi xem mắt nữa à? Ba, ba có thể giúp con nói với mẹ một tiếng được không? Đừng can thiệp vào chuyện của con nữa, con thật sự không muốn đi xem mắt mà.”

Diệp Phong trông khó xử: “Con à, chuyện này ba cũng không giúp được. Con cũng lớn rồi, đến tuổi lấy chồng rồi còn gì.”

Diệp Tử ôm lấy tay cha, nũng nịu: “Con không muốn lấy chồng đâu, con muốn ở bên ba mẹ cả đời cơ!”

Diệp Phong cười to: “Ba nhớ câu này rồi đấy nhé. Đến lúc con vỡ mộng thì đừng trách ba!”

Hôm sau, Lạc Ninh thấy Diệp Tử trông như cà tím héo úa, liền thắc mắc.

Lạc Ninh: “Này, tối qua cậu làm gì thế? Sao hôm nay mặt ủ mày chau vậy?”

Diệp Tử nhăn nhó: “Mẹ mình lại sắp xếp cho mình đi xem mắt, lần này hẳn 16 người, yêu cầu mỗi kỳ nghỉ phải đi gặp một người, cho đến khi tìm được người ưng ý mới thôi.”

Lạc Ninh giật giật khóe môi: “Dì đúng là quyết tâm gả cậu đi bằng được.”

Diệp Tử dụi đầu vào vai cô bạn, giả vờ khóc: “Số mình sao mà khổ thế này, sao lại có người mẹ luôn ép mình lấy chồng vậy chứ?”

Lạc Ninh xoa đầu an ủi: “Hay là cậu chọn đại một người thấy thuận mắt rồi cưới đại đi. Không hợp thì ly dị.”

Diệp Tử thở dài: “Chắc cũng chỉ còn cách đó thôi.”

Cuộc trò chuyện của hai người vô tình lọt vào tai Hạ Bình Xuân, và giây tiếp theo, Trì Húc nhận được tin nhắn từ mẹ.

Hạ Bình Xuân: Mẹ bác sĩ Diệp đang ép cô ấy đi xem mắt đấy. Con mà không ra tay, bác sĩ Diệp sẽ thành vợ người ta thật đấy!

Tối qua Trì Húc về thăm cha anh xong lại quay lại đồn tăng ca, cả đêm không chợp mắt.

Vừa mới chợp mắt, nghe tiếng báo tin nhắn, anh lập tức bật dậy kiểm tra — tưởng là Diệp Tử nhắn.

Kết quả lại là tin từ mẹ, làm anh nhói lòng.

Anh nghĩ: mẹ Diệp Tử chắc chắn sẽ giới thiệu những người “môn đăng hộ đối”. Nhà như anh, sao mà sánh với người ta được?

Anh không nên hy vọng gì nữa.

Nghĩ vậy, anh trả lời mẹ: Con đã nói rồi, chúng con không hợp.

Sau đó, Lạc Ninh xem lại báo cáo sức khỏe của Trì Lỗi, xác nhận không có vấn đề gì nên bảo Diệp Tử đi thông báo cho họ xuất viện.

Diệp Tử dẫn Hạ Bình Xuân đi làm thủ tục xuất viện.

Biết bệnh viện miễn phí điều trị, Hạ Bình Xuân càng tin là nhờ Diệp Tử giúp, nên biết ơn cô vô cùng.

Làm xong thủ tục cũng vừa đến giờ nghỉ trưa.

Diệp Tử quyết định làm người tốt đến cùng, cùng Lạc Ninh lái xe đưa vợ chồng Trì Lỗi về tận nhà.

Sau đó hai người quay lại bệnh viện, tiện tìm nhà hàng gần đó ăn trưa.

Gọi món xong, đợi nhân viên phục vụ rời đi, Lạc Ninh chống cằm nhìn cô bạn, cười híp mắt:

“Hay là cậu hỏi thử đội phó Trì xem anh ta có muốn cưới cậu không, như vậy là giải quyết xong chuyện mẹ cậu bắt cưới chồng rồi.”

Diệp Tử mím môi: “Thật ra mình cũng từng nghĩ đến… Nhưng anh ta trông có vẻ khó bắt chuyện.”

 

Lạc Ninh nhìn ra tâm tư bạn mình: “Cậu sợ bị từ chối đúng không? Nhát quá đi.”

Diệp Tử: “Bị cậu đoán trúng rồi. Đúng là mình sợ mất mặt.”

Lạc Ninh rót trà cho cô bạn, vừa cười vừa nói: “Mình từng kể rồi mà, hồi mình kết hôn chớp nhoáng cũng là mình chủ động.”

Diệp Tử: “Nhưng cậu khác. Cậu xinh như vậy, ai mà nỡ từ chối.”

Lạc Ninh: “Tự tin lên, cậu đâu có thua gì mình. Điều kiện của cậu còn tốt hơn mình nhiều ấy chứ.”

Diệp Tử cau mày trầm tư.

Lạc Ninh nhấp ngụm trà, nói tiếp:

“Mình nghĩ ấy, đời người có mấy mươi năm, đừng để bản thân phải hối tiếc. Nếu cậu chủ động hỏi mà bị từ chối thì thôi, chẳng sao cả. Hai người vốn cũng chẳng liên hệ nhiều.”

“Nhưng nhỡ đâu anh ấy đồng ý thì sao? Cậu coi như giải quyết được chuyện lớn đời mình rồi còn gì.”

Diệp Tử nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn lắc đầu: “Không được, mình không nói ra miệng nổi.”

Lạc Ninh cười: “Vậy để mình hỏi giúp nhé?”

Diệp Tử hoảng: “Đừng, thôi đi. Anh ấy chỉ là một người khách qua đường thôi. Giống như cậu nói, sau này cũng chẳng có liên hệ gì nữa. Thôi mình cứ ngoan ngoãn đi xem mắt vậy.”

“Hy vọng trong mười sáu người đó, có một người thuận mắt, tạm tạm rồi cưới đại đi.”

Lạc Ninh: “Khó đấy. Cảm giác đầu tiên thường rất mạnh, đã từng gặp người tốt rồi, sẽ khó mà chấp nhận mấy người bình thường.”

Sau này Diệp Tử mới thực sự cảm nhận được — câu nói đó của Lạc Ninh chính là chân lý.

 

Cô còn dặn trước: bà ngoại nói không được phép mang quà đến.

Lạc Ninh liền đi tay không đến dự tiệc.

Ông bà ngoại của Diệp Tử chỉ có hai người con, đều là con gái.

Người con gái lớn tên là Mạnh Chiêu Nam — chính là mẹ của Phó Vân Tiêu.

Mạnh Chiêu Nam có tính cách mạnh mẽ, năng lực xuất chúng, kế thừa tập đoàn Mạnh thị từ tay cha, hiện là Chủ tịch hội đồng quản trị.

Người con gái thứ hai tên là Mạnh Chiêu Đệ — mẹ của Diệp Tử.

Mạnh Chiêu Đệ không thích kinh doanh, nên ông cụ Mạnh đã tặng bà mấy tòa nhà, chỉ cần thu tiền cho thuê là tiêu không hết.

Những chuyện này đều là trước đây Diệp Tử kể cho Lạc Ninh nghe.

Lạc Ninh từng nhiều lần đi cùng Diệp Tử đến thăm bà ngoại, nhưng đây là lần đầu tiên cô được tham gia một buổi họp mặt gia đình đông đủ như thế này.

Theo lý mà nói, những buổi họp mặt kiểu này không mời người ngoài, nên Lạc Ninh cũng không rõ vì sao bà cụ lại mời cô.

Trên đường đi, Diệp Tử vừa lái xe vừa tám chuyện về nhà ngoại:

“Ông bà ngoại rất mong có con trai, nên khi sinh dì mình, bà đã đặt tên là Chiêu Nam (ý là cầu con trai), nhưng lại tiếp tục sinh con gái, thế là mẹ mình được đặt tên là Chiêu Đệ (ý là tiếp tục sinh con gái).”

“Lúc đầu bà ngoại còn định sinh thêm nữa, nhưng mãi không thể mang thai lại. Dù đã khám bác sĩ, uống thuốc, nhưng vẫn không có kết quả. Ông ngoại cho rằng đó là ý trời, nên không cố nữa.”

“Buồn cười là, dì mình thì rất muốn sinh con gái, vậy mà lại sinh liền ba người con trai. Nghe mẹ mình kể, lúc mình sinh ra, dì còn đòi đổi con, muốn dùng ba anh họ để đổi lấy mình.”

“Ba mình nhất quyết không đồng ý. Ba mình thích con gái, lại kiên quyết không cho mẹ mình sinh thêm lần nữa.”

Lạc Ninh tỏ ra ngưỡng mộ: “Ba cậu thật tốt.”

Diệp Tử cười: “Ba với mẹ mình có một điểm giống nhau, là chẳng tham vọng gì nhiều. Mẹ mình thì chỉ cần ngồi thu tiền thuê nhà ông ngoại cho, ngày thường mua sắm rồi đánh mạt chược là vui rồi.”

“Còn ba mình thì chỉ cần quản cái phòng khám nhỏ cũng thấy mãn nguyện. Mẹ mình từng hỏi ba có muốn mở rộng, đầu tư làm bệnh viện tư không, ba từ chối thẳng thừng. Ba nói không muốn quá mệt, quy mô hiện tại là đủ rồi.”

Lạc Ninh cười, đỡ lời: “Cũng tại nhà cậu đâu có thiếu tiền.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right