Tiểu Cầm sững người vài giây, sau đó bất ngờ vỗ tay reo lên:
“Em đã bảo mà, sao chị Ninh lại đối xử đặc biệt với anh như thế, còn giúp anh đặt – rút ống thông tiểu, rồi mua cháo đắt tiền cho anh ăn… Thì ra anh là chồng chị Ninh à! Chào anh rể! Chị Ninh đang phẫu thuật, anh cứ ngồi tạm đây chờ.”
Mấy ngày Lục Thừa Uyên nằm viện, chính Tiểu Cầm là người phụ trách chăm sóc, hai người cũng coi như quen biết.
Bây giờ biết anh chính là chồng của Lạc Ninh, Tiểu Cầm nhìn Lục Thừa Uyên lại càng thấy thân thiết hơn.
Cô mời anh ngồi ở bàn làm việc của Lạc Ninh để chờ.
Còn chạy đi pha một tách trà mang đến cho anh: “Anh rể, trà này là chị Ninh tặng em đấy, ngon lắm, anh uống chút cho đỡ khô họng nhé.”
Lục Thừa Uyên quay lại nơi này, cảm giác như là về nhà vợ vậy.
Anh cũng không khách sáo với Tiểu Cầm: “Cảm ơn.”
Tiểu Cầm kéo ghế ngồi đối diện, kể sơ cho anh nghe tình hình ca phẫu thuật mà Lạc Ninh đang thực hiện.
Cuối cùng, cô chỉ vào bụng anh, hỏi: “Anh rể, vết thương của anh đã lành chưa? Hôm đó sao anh lại biến mất? Có phải sợ lộ thân phận nằm vùng không?”
Lục Thừa Uyên dở khóc dở cười, đưa tay ra hiệu im lặng, hạ giọng nói: “Chuyện cơ mật, giữ bí mật giúp anh nhé.”
Tiểu Cầm nghiêm túc gật đầu: “Yên tâm đi anh rể, miệng em kín lắm. Vậy còn vết thương của anh?”
Lục Thừa Uyên: “Ổn cả rồi.”
Tiểu Cầm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì chị Ninh có thể yên tâm rồi. Anh không biết chứ, anh biến mất đột ngột khiến chị ấy lo lắng lắm đó.”
Lục Thừa Uyên: “Thật à?”
Tiểu Cầm khẳng định chắc nịch: “Tất nhiên rồi, chẳng phải anh hiểu chị Ninh hơn em sao? Chị ấy ngoài miệng thì cứng rắn, nhưng trong lòng lại mềm yếu lắm. Anh rể, chị ấy có biết anh là cảnh sát nằm vùng không?”
Lục Thừa Uyên nhướng mày, nói dối: “Biết.”
Tiểu Cầm: “Vậy thì tốt rồi. Em còn tưởng anh thực sự cưới cô gái tên Mỹ Mỹ kia chứ. Anh rể, anh không thật sự cưới cô ấy chứ? Không phản bội chị Ninh chứ?”
Lục Thừa Uyên: “Tất nhiên là không.”
Lạc Ninh và Diệp Tử từ phòng phẫu thuật trở về khoa cấp cứu, nhìn thấy Lục Thừa Uyên mặc cảnh phục đang ngồi trong phòng, cả hai đều sững người.
Tiểu Cầm – vốn chẳng để tâm đến lễ nghi – chạy tới báo tin: “Chị Ninh, anh rể đến đón chị tan ca rồi!”
Khóe miệng Diệp Tử giật giật: “Anh rể… Tiểu Cầm, em gọi ngọt ghê ha.”
Tiểu Cầm: “Tất nhiên rồi, đây là chồng chị Ninh cơ mà. Chị Ninh à, chồng chị đẹp trai quá, hai người thật xứng đôi!”
Nói xong, cô cố ý liếc xéo cô y tá từng nói vợ của Lục Thừa Uyên chắc xấu lắm.
Thẩm Yến Nam đi vào sau, vừa lúc nghe thấy lời của Tiểu Cầm.
Anh ta thoáng ngây người, rồi hỏi: “Tiểu Cầm, em vừa nói gì? Chồng của Lạc Ninh đến rồi à?”
“Đúng đó.” Tiểu Cầm chỉ vào Lục Thừa Uyên, “Bác sĩ Thẩm, anh đẹp trai kia chính là chồng của chị Ninh – đội trưởng đội hình sự của Phân cục Nam Thành đấy! Anh có xem bản tin chiều nay không?”
“Anh rể còn được phỏng vấn kìa, ảnh nói muốn về nhà với vợ. Hóa ra là về với chị Ninh, đúng là lời tỏ tình lãng mạn ghê!”
Lục Thừa Uyên sải bước đến trước mặt Lạc Ninh, đột nhiên đứng nghiêm giơ tay chào.
Làm cô giật nảy mình.
Giọng anh trầm ấm, vang dội và dễ nghe: “Vợ à, anh về rồi. Xin lỗi em, để em phải chờ lâu như vậy.”
Lạc Ninh bỗng thấy chân mềm nhũn, cô nắm lấy tay Diệp Tử bên cạnh.
Diệp Tử nhanh tay đỡ cô.
Thẩm Yến Nam chăm chú quan sát Lục Thừa Uyên, hỏi: “Anh thật sự là chồng của Lạc Ninh? Lạc Ninh thật sự đã kết hôn rồi sao?”
Lục Thừa Uyên nhìn anh ta, không nói gì, mà lấy ra một cuốn sổ hồng từ túi áo, mở ra, đưa sát vào trước mắt Thẩm Yến Nam.
Tiểu Cầm ghé đầu nhìn, hét lên: “Thật nè! Trên này chính là chị Ninh!”
Thẩm Yến Nam nhìn Lạc Ninh, đau lòng nói: “Ninh Ninh, em thật sự đã kết hôn sao? Anh còn tưởng em chỉ đùa thôi…”
Sợ Lục Thừa Uyên hiểu lầm, Diệp Tử liền lên tiếng trách móc: “Bác sĩ Thẩm, anh nói vậy là sao? Lạc Ninh sao lại nói dối chuyện quan trọng như kết hôn chứ?”
Nói xong, cô kéo tay Lạc Ninh, cố ý nói lớn: “Ninh Ninh, chắc vì lâu không gặp đội trưởng Lục nên vui quá đến ngẩn người luôn rồi. Đừng đứng ngây ra nữa, mau thu dọn đồ theo anh ấy về nhà đi, việc còn lại để mình lo.”
Lạc Ninh định thần lại thì thấy mình đã ngồi trong xe của Lục Thừa Uyên.
Anh đã đổi xe mới, không còn là chiếc xe ba năm trước nữa.
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Anh đang cúi người cài dây an toàn cho cô, Lạc Ninh có thể ngửi thấy mùi hương gỗ nhẹ nhàng trên người anh.
Mùi hương khiến lòng cô dịu lại.
Khi Lục Thừa Uyên ngồi vào ghế lái, cô hỏi: “Anh đã về nhà chưa?”
Lục Thừa Uyên khựng lại một chút, rồi mỉm cười: “Ừ, về tắm rửa thay đồ rồi. Em đói chưa? Mình đi ăn gì trước nhé, em muốn ăn gì? Có nhà hàng nào muốn đến không?”
Quả thật Lạc Ninh đang đói, sau năm tiếng phẫu thuật liên tục, giờ cô cảm giác chân tay rã rời.
Dĩ nhiên, cũng có thể vì anh bất ngờ trở về.
Cô nghĩ một lát, rồi cố ý dùng giọng điệu lạnh nhạt đáp: “Đến nhà hàng Lạt Muội Tử đi, em chỉ muốn ăn chút gì khai vị thôi. Quán đó tiện đường, anh cứ đi thẳng là tới.”
Vừa nói xong, chính cô cũng cảm thấy kỳ lạ.
Rõ ràng ba năm trước họ chỉ gặp nhau một lần rồi kết hôn chớp nhoáng, sau ba năm không liên lạc, vậy mà bây giờ lại có cảm giác như vợ chồng lâu năm vậy.
“Được.” – Lục Thừa Uyên đáp, rồi khởi động xe.
Anh lái rất vững.
“Cô gái tên Mỹ Mỹ kia bị bắt chưa?” – Lạc Ninh đột nhiên buột miệng hỏi, xong lại thấy hơi đường đột nên nói thêm, “Em chỉ tò mò thôi, anh không cần trả lời cũng được.”
“Cô ta chạy rồi, nhưng sớm muộn cũng bắt được.” – Lục Thừa Uyên trả lời xong thì quay sang nhìn Lạc Ninh, giải thích: “Anh không cưới cô ta, cũng chưa từng động vào cô ta, càng không có tình cảm với cô ta.”
“Không cần giải thích.” – Lạc Ninh cắt lời Lục Thừa Uyên, cổ họng bất ngờ nghẹn lại, cô quay mặt sang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Thừa Uyên cho rằng cô đang giận, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi vì căng thẳng.
Dọc đường cả hai không ai nói thêm lời nào, cho đến khi tới nhà hàng.
Vừa bước vào, một đôi trai tài gái sắc như họ lập tức thu hút ánh nhìn của các thực khách bên trong.
Có người nhận ra Lục Thừa Uyên.
Lạc Ninh nghe thấy có người trầm trồ: “Vợ của Đội trưởng Lục xinh thật đấy, bảo sao anh ấy cứ nóng lòng muốn về nhà với vợ.”
“Đúng là xứng đôi vừa lứa, nhìn hai người cứ như sinh ra để dành cho nhau ấy.”
Khóe môi Lạc Ninh hơi giật nhẹ.
Trong lòng thầm nhủ: “Đúng là nói dối mà không chớp mắt. Họ mà có tướng phu thê à?”
Lục Thừa Uyên định đặt phòng riêng, nhưng nhân viên phục vụ áy náy thông báo: các phòng đều đã kín chỗ, cần phải đặt trước.
Lạc Ninh chỉ tay về phía một bàn trong góc: “Ngồi chỗ đó đi.”
Cô bước nhanh tới, chọn chỗ ngồi quay lưng về phía đại sảnh – vì không muốn bị ánh mắt soi mói theo dõi khi ăn.
Lục Thừa Uyên bước tới, đứng bên cạnh nhìn cô.
Lạc Ninh ngẩng đầu: “Sao vậy?”
Lạc Ninh cau mày: “Đối diện rộng thế, không ngồi được à?”
Lục Thừa Uyên: “Anh muốn ngồi đây.”
Lạc Ninh trừng mắt, không tình nguyện lắm nhưng vẫn nhích người vào trong.
Trong lòng Lục Thừa Uyên khẽ đắc ý, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản. Anh ngồi xuống, nhận lấy chiếc máy tính bảng từ nhân viên phục vụ, rồi đưa cho Lạc Ninh.
Tự nhiên như không có gì: “Vợ yêu, em gọi món đi.”
Nghe câu “vợ yêu” được anh thốt ra tự nhiên như thế, cơn giận trong lòng Lạc Ninh bỗng nhiên dịu đi đôi chút.
Cô nhìn vào thực đơn trên máy tính bảng, mắt đảo một vòng rồi quyết định gọi liền một mạch sáu món mặn, một món canh.
Cuối cùng còn thêm một bình nước ngô.
Cô thề sẽ cho anh một bữa thật “đắt đỏ” để xả giận.
Thế nhưng Lục Thừa Uyên không hề chớp mắt.
Anh trả lại máy tính bảng cho nhân viên phục vụ, còn dặn thêm: “Mang nước ngô ra trước nhé, để vợ tôi giải khát.”