Chương 31: Miệng ngọt như bôi mật

person Tác giả: Hướng Cẩm schedule Cập nhật: 22/12/2025 11:41 visibility 3,153 lượt đọc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vợ, vợ… Sao anh gọi ngọt xớt thế nhỉ?

Lạc Ninh trừng mắt nhìn Lục Thừa Uyên.

Trong lòng đầy ắp tủi thân và giận dữ.

Dù anh có đi nằm vùng thì ít nhất cũng nên để lại chút ám hiệu gì đó chứ?

Sao có thể cứ thế biến mất?

Mà lại biến mất đến ba năm!

Ba năm đó, chứ đâu phải ba tháng.

Lạc Ninh càng nghĩ càng tức, sắc mặt lạnh như băng.

Lục Thừa Uyên như nhìn thấu được những suy nghĩ trong đầu cô, nét mặt anh cũng trở nên nghiêm túc: “Xin lỗi em, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, cục yêu cầu phải tuyệt đối bảo mật. Anh cũng không ngờ lại đi lâu đến vậy.”

Lạc Ninh bĩu môi, cầm ly nước chanh trên bàn uống một ngụm.

Cô đáp lại đầy u uất: “Không cần giải thích. Chúng ta vốn là người xa lạ, anh đề phòng tôi cũng là điều bình thường.”

Lục Thừa Uyên: “Anh không hề đề phòng em. Gia đình anh cũng không biết, trong cục chỉ có cục trưởng và tổ của anh biết thôi.”

Còn nữa… tất cả là để đảm bảo an toàn cho em.

Câu sau này, anh không nói ra miệng.

Nhân viên phục vụ mang nước ngô ra.

Lục Thừa Uyên tự tay rót cho Lạc Ninh, đẩy ly nước tới trước mặt cô, nhẹ nhàng nhắc: “Uống từ từ thôi.”

Lạc Ninh không phải kiểu người hay làm màu, nghe Lục Thừa Uyên nói tới vậy, cô cũng không tiện cằn nhằn thêm.

Chỉ lặng lẽ cúi đầu uống nước ngô.

Lục Thừa Uyên chủ động mở lời: “Anh xin được giới thiệu lại, anh tên là Lục Thừa Uyên, hiện là đội trưởng đội hình sự của Phân cục Nam Thành…”

“Khoan đã.” – Lạc Ninh cắt ngang – “Trì Húc cũng là người trong đội các anh à?”

Lục Thừa Uyên nhìn chăm chú vào cô, hỏi ngược lại: “Em quen Trì Húc à? Cậu ấy là phó đội trưởng đội anh, cũng là bạn học của anh hồi trường cảnh sát.”

Lạc Ninh hơi nhếch môi: “Thì ra hai người quen nhau. Bắc Lĩnh đúng là nhỏ thật. Tháng trước ba của anh ta uống thuốc ngủ tự tử, được chuyển tới bệnh viện chúng em. Hôm đó em với Diệp Tử là người xử lý.”

Lục Thừa Uyên âm thầm thở phào.

Loại trừ khả năng Trì Húc là tình địch, bằng không anh nhất định quay về đơn vị xử lý tên đó.

Nhân viên phục vụ bắt đầu mang món lên.

Lạc Ninh cầm đũa, bình thản nói: “Ăn cơm thôi, em đói rồi.”

Lục Thừa Uyên cũng cầm đũa theo, nhưng miếng đầu tiên anh gắp lại đặt vào bát của cô.

“Em vừa làm phẫu thuật suốt mấy tiếng, phải ăn nhiều vào. Nếu không đủ thì gọi thêm.”

“Chừng này còn chưa đủ? Anh tưởng em là heo à?” – Lạc Ninh lỡ miệng, nói xong mới thấy như đang tự vả vào mặt mình.

Vì mấy món hôm nay… là cô gọi.

Lục Thừa Uyên mỉm cười: “Em gầy thế, lại làm việc vất vả mỗi ngày, ăn nhiều một chút cũng tốt.”

Lạc Ninh gắp một miếng cá chua cay bỏ vào miệng, chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi anh: “Vết thương của anh lành chưa? Nếu chưa thì không được ăn cay đâu.”

“Lành rồi, giờ ăn gì cũng được.” – Lục Thừa Uyên vui âm ỉ trong lòng. Lạc Ninh đang lo cho anh!

Nghe vậy, Lạc Ninh yên tâm ăn tiếp.

Cô thực sự đói cồn cào. Cơm trưa ở căn-tin bệnh viện quá tệ, cô ăn chưa đến nửa bát là bỏ.

Không ngất xỉu trong phòng mổ coi như là kỳ tích rồi.

Cho nên cô chẳng còn để tâm gì đến hình tượng, ăn một mạch – hơn nửa số món trên bàn đều vào bụng cô.

Cuối cùng, ra khỏi nhà hàng trong trạng thái no căng bụng.

Khi rời nhà hàng, Lục Thừa Uyên rất tự nhiên xách túi đeo của cô, vừa như vệ sĩ vừa như người thân che chở.

Vào xe, anh lại định giúp cô cài dây an toàn.

Lạc Ninh vội vàng tự cài: “Cảm ơn, em tự làm được.”

Nghe thấy từ “cảm ơn”, Lục Thừa Uyên khẽ nhíu mày.

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

 

Anh nhìn cô, trầm giọng nói: “Em là vợ anh. Anh giúp em cài dây an toàn là điều nên làm. Không cần cảm ơn.”

Lạc Ninh mím môi, thầm nghĩ trong lòng: Chẳng mấy mà không phải nữa rồi.

Cô đang nghĩ, về nhà sẽ bàn với anh chuyện ly hôn.

Nửa tiếng sau.

Về đến cổng khu chung cư, Lạc Ninh chợt nhớ ra điều gì, liền nhắc: “Đậu xe ở ngoài đi, bên trong chắc không còn chỗ trống đâu.”

Lục Thừa Uyên vốn cũng định vậy, nghe vợ nói thì ngoan ngoãn đáp: “Được.”

Đậu xe xong, anh lấy bó hoa hồng ở ghế sau, rồi chìa tay ra với cô: “Đưa túi cho anh.”

Lạc Ninh nhìn tay anh, khựng lại một chút, rồi đeo túi lên vai: “Em tự mang được.”

Nhưng Lục Thừa Uyên vẫn giật lấy túi từ vai cô: “Em làm việc cả ngày, lại vừa phẫu thuật suốt năm tiếng…”

“Dừng.” – Lạc Ninh cắt ngang – “Em không yếu đuối đến mức đó đâu. Là bác sĩ thì ai cũng quen với cường độ này. Năm tiếng chỉ là chuyện thường. Mười mấy tiếng em còn làm rồi.”

Lục Thừa Uyên cười nhìn cô: “Anh biết mà, vợ anh giỏi lắm.”

Lạc Ninh sững người, mặt đỏ ửng.

Cái miệng này chắc được bôi mật mất rồi?

Toàn nói mấy lời khiến người ta xiêu lòng.

Mấy hôm anh nằm viện ở khoa cấp cứu, ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào cô như vậy, sao mà không biết chứ.

Nghĩ đến đây, Lạc Ninh tò mò hỏi: “Người đâm anh ba nhát đó… là người phe mình đúng không?”

Lục Thừa Uyên ngạc nhiên: “Sao em lại nghĩ thế?”

Lạc Ninh: “Vì ba nhát dao đó… rất có kỹ thuật. Đều tránh chỗ hiểm, độ sâu cũng được khống chế chính xác. Nếu đâm sâu hơn chút nào cũng có thể mất mạng.”

Lục Thừa Uyên càng thêm khâm phục: “Pháp y bên anh chưa chắc đã giỏi bằng em đấy. Chuyện này có thể nói, là Trì Húc làm. Vài ngày nữa em gặp cậu ta thì nhớ giúp chồng em dạy dỗ cậu ấy một trận.”

“Trì Húc đâm à?” – Hàng mi dài của Lạc Ninh khẽ rung – “Vài ngày nữa sao em lại gặp cậu ấy?”

Lục Thừa Uyên mỉm cười nhìn cô, nói nhẹ nhàng: “Vì vài hôm nữa chúng ta phải mời các đồng nghiệp trong đội ăn bữa cơm, coi như là bù lại tiệc cưới trước đây. Tiện thể anh cũng muốn giới thiệu em với mọi người, sau này sẽ còn thường xuyên gặp mặt.”

Lạc Ninh: …

“Đi thôi, về nhà tắm rửa rồi nghỉ ngơi, chắc em mệt rồi.” – Lục Thừa Uyên giục khẽ.

Lạc Ninh bước theo anh, trong lòng vẫn đang suy nghĩ xem nên mở lời về chuyện ly hôn như thế nào.

Hai người đi đến dưới lầu thì gặp mấy bà bác trong khu chung cư đang tụm năm tụm ba tám chuyện. Vừa thấy hai người, ai nấy đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

 

Lạc Ninh liếc sang Lục Thừa Uyên, ra hiệu để anh tự trả lời.

Lục Thừa Uyên mỉm cười với các bác: “Cháu là chồng của bác sĩ Lạc ạ. Lúc mới chuyển đến đây cháu từng chào các bác rồi mà, bác không nhớ sao?”

Đúng lúc này, một bác khác bỗng kêu lên: “Trời đất ơi! Cậu là Đội trưởng Lục xuất hiện trên bản tin trực tiếp chiều nay đúng không? Thì ra cậu là chồng của bác sĩ Lạc à!”

Mấy người còn lại nghe thấy thế liền rôm rả bàn tán:

“Ôi nhớ ra rồi, chính là anh đội trưởng hình sự đẹp trai nhận phỏng vấn đấy! Thì ra cậu đi nằm vùng à!”

“Trời ơi, nhân vật lớn thế mà sống ngay trong khu này, thế mà tụi mình không hề hay biết gì.”

“Bác sĩ Lạc đúng là có phúc thật đó, lấy được người chồng vừa đẹp trai vừa tài giỏi.”

“Đúng đó, chắc kiếp trước tích đức nhiều lắm, khiến người ta ghen tỵ quá.”

Lạc Ninh nghe xong những lời vừa chua vừa sến ấy, khẽ nhếch môi cười nhạt đầy mỉa mai, suýt nữa muốn trợn trắng mắt.

Lục Thừa Uyên vác túi trên vai, nắm tay cô lại, quay sang nhóm các bác, mỉm cười đáp:

“Các bác nói vậy là sai rồi. Là cháu có phúc mới cưới được bác sĩ Lạc – người vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang như thế này.”

“Cũng nhờ có cô ấy luôn âm thầm ủng hộ phía sau, cháu mới có thể yên tâm hoàn thành tốt nhiệm vụ.”

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt các bác lập tức cứng đờ.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right