Chương 38: Chuẩn bị ra mắt gia đình

person Tác giả: Hướng Cẩm schedule Cập nhật: 22/12/2025 11:41 visibility 4,213 lượt đọc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Thừa Uyên biết Lạc Ninh đang hỏi điều gì, anh thành thật trả lời:

“Ừ.”

Lạc Ninh khó hiểu:

“Tại sao?”

Lục Thừa Uyên cười:

“Trì Húc thích Diệp Tử.”

Lạc Ninh nhíu mày:

“Nhưng bọn họ không thể có kết quả đâu. Ba mẹ của Diệp Tử không muốn cô ấy lấy cảnh sát.”

Lục Thừa Uyên nhìn cô đầy hàm ý:

“Anh tin rằng mọi chuyện đều có thể thay đổi nếu cố gắng.”

Lạc Ninh im lặng.

Cô không thể phủ nhận, đôi khi đúng là như vậy thật.

Lục Thừa Uyên nắm lấy tay cô, nói:

“Đi siêu thị thôi.”

Lạc Ninh thấy xung quanh có nhiều người đang nhìn hai người họ, định rút tay ra.

Anh lại càng nắm chặt hơn.

Lên xe.

Lạc Ninh nhìn anh chăm chú:

“Anh biết giờ anh nổi tiếng khắp thành phố Bắc Lĩnh rồi không?”

Lục Thừa Uyên:

“Không biết. Thật vậy à?”

 

“Anh nghĩ xem? Ai bảo anh trong buổi phỏng vấn lại nói muốn về nhà với vợ? Chẳng phải nên nói mấy lời mang tính hình thức à? Kiểu như tiếp tục cố gắng, phá thêm vài vụ án gì đó?”

Lục Thừa Uyên bật cười:

“Anh chưa bao giờ nói những lời xã giao đó. Lãnh đạo của anh cũng không yêu cầu anh phải nói như vậy.”

Lạc Ninh:

“… Thì ít nhất cũng có thể nói về nhà thăm ba mẹ chẳng hạn, sao cứ phải là ‘về nhà với vợ’?”

Lục Thừa Uyên ngừng lại một lát, rồi nói:

“Ba anh mất khi anh còn nhỏ. Mối quan hệ giữa anh và mẹ không tốt lắm, bình thường cũng ít liên lạc.”

Lạc Ninh ngạc nhiên:

“Xin lỗi, em không biết.”

Lục Thừa Uyên:

“Xin lỗi gì chứ? Anh vốn định tìm thời gian nói với em. Còn em thì sao?”

Ánh mắt Lạc Ninh chợt nhuốm sương mờ:

“Ba em cũng mất từ khi em còn nhỏ. Còn mẹ em… bà ấy ly hôn với ba em khi em mới ba tuổi, rồi theo một người đàn ông ra nước ngoài.”

“Từ lúc bà ấy rời đi, chưa từng liên lạc lại. Nên đối với em, bà ấy sống cũng như đã chết. Em được bà nội nuôi lớn, sống cùng gia đình chú…”

Cô còn chưa nói xong thì điện thoại trong túi vang lên.

Lạc Ninh lấy ra xem — là bà nội gọi đến.

“Là bà nội em, để em nghe điện, anh đừng lên tiếng.” – Lạc Ninh dặn trước.

Cô vuốt màn hình nghe máy:

“Bà ơi.”

Lý Hương Cúc:

“Ninh Ninh à, Lục Thừa Uyên về rồi phải không? Mấy hôm trước bà thấy trên TV có một Đội trưởng hình sự tên Lục Thừa Uyên, chẳng phải là cháu rể của bà đấy chứ?”

Lạc Ninh cười gượng:

“Bà đúng là tinh mắt thật.”

Lý Hương Cúc:

“Thật đúng à? Trời ơi, cháu rể của bà giỏi thế cơ à. Bao giờ cháu dẫn nó về cho bà xem mặt?”

Lạc Ninh liếc sang Lục Thừa Uyên, mặt không biến sắc mà nói dối:

“Bà ơi, anh ấy bận lắm.”

Lục Thừa Uyên ngay lập tức “vạch mặt” cô:

“Anh có thể nghỉ phép. Anh ba năm rồi chưa nghỉ, còn dư nhiều ngày phép lắm.”

Tai bà cụ rất thính, nghe thấy thế thì mừng rỡ:

“Vậy khi nào các cháu sắp xếp được thì báo cho bà một tiếng. Bà sẽ bảo cả chú và gia đình chú cháu ở nhà đợi.”

“Vâng… bà ơi, ngày kia con nghỉ, vậy tạm định là ngày kia nhé.” – Lạc Ninh bất đắc dĩ đồng ý.

Lý Hương Cúc:

“Được, vậy ngày kia về sớm, ăn cơm trưa ở nhà. Bà không làm phiền hai đứa nữa.”

Lạc Ninh:

“Bà cũng nghỉ sớm nha.”

Sau khi cúp máy, Lục Thừa Uyên nói:

“Lát nữa mình tiện thể mua ít quà, ngày kia mang về nhà em.”

Lạc Ninh không phản đối:

“Được.”

Thật ra trong kế hoạch ban đầu, cô vốn không định để hai bên gia đình gặp nhau quá sớm.

Cô muốn cả hai có thời gian tìm hiểu, nếu không hợp thì ly hôn cũng dễ dàng.

Lục Thừa Uyên dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô:

“Em đang lo gì? Không muốn anh gặp người nhà em sao?”

Lạc Ninh chối:

“Không, anh đừng suy nghĩ nhiều. Em không lo gì cả, chỉ là… hơi mệt.”

 

Lục Thừa Uyên:

“Vậy… hay để mai đi siêu thị?”

Lạc Ninh:

“Không cần.”

Thấy tâm trạng vợ không cao, Lục Thừa Uyên cũng không nói thêm nữa, tập trung lái xe.

Tới bãi đậu xe siêu thị, Lục Thừa Uyên lấy một chiếc khẩu trang đeo vào:

“Đeo thế này chắc không ai nhận ra anh đâu.”

Lạc Ninh hơi sững lại, rồi mới phản ứng.

Cô mở cửa xuống xe, bước nhanh về phía siêu thị.

Lục Thừa Uyên bước nhanh theo sau.

Vào siêu thị, anh lấy một chiếc xe đẩy, lặng lẽ đi bên cô, cùng nhau dạo quanh các quầy hàng.

Ở phía bên kia, Diệp Tử đang lái xe về phía nam theo chỉ dẫn của Trì Húc.

Cả hai không ai mở lời trước.

Đường không tắc, Diệp Tử lái nhanh, chỉ mười mấy phút đã đến khu tập thể nơi nhà Trì Húc ở.

Cô đỗ xe trước cổng khu.

Trì Húc vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

Diệp Tử quay sang nhìn anh:

“Anh không xuống xe à?”

Trì Húc ngập ngừng, rồi nói:

“Xin lỗi, tôi vừa nhớ ra tối nay phải về cục làm thêm. Có thể phiền bác sĩ Diệp chở tôi về đơn vị không?”

Diệp Tử cau mày, trong lòng thầm mắng: Sao không nói sớm đi?!

Nhưng ngoài miệng không nói gì, chỉ lặng lẽ đạp ga rời đi.

Mười phút sau.

Xe dừng trước cổng Phân cục Nam Thành.

Diệp Tử giành lời trước:

“Phó Đội trưởng Trì, đi thong thả.”

Trì Húc ngập ngừng một chút, tháo dây an toàn, nhỏ giọng nói:

“Cảm ơn.”

Vừa khép cửa xe, Diệp Tử đã đạp ga phóng đi như chạy trốn.

Lúc này, Lục Thừa Uyên – đang cùng vợ đi siêu thị – nhận được một tin nhắn.

Anh lấy điện thoại ra xem.

Là Trì Húc gửi tới:

“Tôi làm hỏng hết rồi.”

Lục Thừa Uyên hơi nhíu mày, nhưng chỉ trong thoáng chốc rồi bình thản cất điện thoại vào túi.

Lục Thừa Uyên chỉ vào mớ sườn, nói với Lạc Ninh:

“Sườn này trông ngon đấy, mua mấy dẻ đi, mai sáng mình nấu cháo sườn nhé?”

Lạc Ninh cũng thấy sườn hôm nay rất tươi, liền cầm nĩa chọn năm dẻ, bảo nhân viên cắt nhỏ và đóng túi cân hộ.

Chọn xong thực phẩm, hai người chuyển sang khu trái cây, lựa thêm vài loại.

Cuối cùng mới ghé đến khu quà tặng.

Lạc Ninh không có ý kiến gì, để mặc cho Lục Thừa Uyên chọn theo ý mình.

Chẳng mấy chốc, xe đẩy của họ đã chất đầy như một ngọn núi nhỏ.

Nhân viên siêu thị thấy vậy, liền nhanh chóng đẩy thêm một xe nữa tới hỗ trợ, còn nhiệt tình giới thiệu sản phẩm.

Không lâu sau, chiếc xe thứ hai cũng đầy ắp.

Lạc Ninh im lặng quan sát suốt cả quá trình – cô chỉ muốn xem liệu Lục Thừa Uyên có sẵn lòng chi tiền vì cô và gia đình cô không.

Cô từng thấy có những người phụ nữ vì tiếc tiền mà bệnh cũng không dám đi viện, để bệnh nhỏ thành bệnh lớn.

Trong khi đó, chồng họ lại dốc tiền nuôi nhân tình bên ngoài.

Cô – tuyệt đối sẽ không làm một người phụ nữ ngốc như thế.

Nếu Lục Thừa Uyên chịu chi, thì cô sẽ nhận.

Trước đây cô còn do dự có nên trả lại tiền sính lễ cho anh hay không, giờ thì quyết định rồi – giữ lại để mua nhà.

Vì Lục Thừa Uyên mua nhiều nên nhân viên siêu thị còn chủ động làm cho anh một thẻ VIP.

Sau đó dẫn họ tới làn thanh toán dành cho khách hàng ưu tiên.

Khi họ tính tiền xong, nhân viên còn giúp mang đồ ra tận bãi đỗ xe.

Cốp xe sau của Lục Thừa Uyên bị chất đầy kín.

Lên xe rồi, Lạc Ninh không nhịn được lẩm bẩm:

“Em tới siêu thị này bao nhiêu lần rồi, mà lần đầu tiên thấy có dịch vụ tốt đến vậy.”

Lục Thừa Uyên mỉm cười:

“Những nơi thế này, chỉ cần mình chi tiêu đủ nhiều, họ sẽ coi trọng mình.”

Khóe môi Lạc Ninh khẽ cong, cô cố ý nói:

“Hôm nay để anh phải tiêu tốn rồi.”

Lục Thừa Uyên không bận tâm:

“Không đáng bao nhiêu.”

Vừa khởi động xe, anh vừa cười nói:

“Trưa mai anh ghé chợ trái cây đặt thêm mấy thùng ngon, em xem còn thiếu gì thì liệt kê ra, mai anh mua luôn thể.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right