Lạc Ninh nhướng mày nhìn Lục Thừa Uyên:
“Còn muốn mua thêm trái cây à? Không phải đã mua nhiều quà lắm rồi sao?”
Lục Thừa Uyên:
“Lần đầu tiên anh về ra mắt, không thể sơ sài được.”
Lạc Ninh thầm nghĩ, cô chẳng muốn để gia đình chú chiếm được tí lợi nào.
Nếu đem nhiều quà về, chắc chắn sẽ bị thím Ngô Lệ Mai bám riết lấy.
Biết đâu sau này còn bày trò vòi vĩnh từ Lục Thừa Uyên nữa.
Lạc Ninh nói:
“Vậy thì mua thêm hai thùng trái cây là được. Trái cây dễ hỏng, răng bà nội cũng yếu, đừng mua loại cứng.”
Cô đã có sẵn kế hoạch – ngày mai, tất cả quà cáp mang về sẽ được chuyển hết vào phòng bà nội. Không cho Ngô Lệ Mai cơ hội thò tay vào.
Lục Thừa Uyên cười, dịu dàng đáp:
“Được.”
…
Bên kia, tại văn phòng đơn vị, Trì Húc đang ngồi không yên.
Tuy trong công việc Trì Húc luôn coi Lục Thừa Uyên là đối thủ cạnh tranh, nhưng về chuyện tình cảm thì anh hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Anh chỉ mới biết Lục Thừa Uyên đã kết hôn sau buổi phỏng vấn hôm nọ.
Sau khi về đội hôm đó, anh liền chất vấn Lục Thừa Uyên:
“Cậu kết hôn từ bao giờ?”
Khi biết được Lục Thừa Uyên đã lặng lẽ đăng ký kết hôn từ ba năm trước, Trì Húc sững sờ mất một lúc.
Khi biết người vợ đó lại là Lạc Ninh – anh càng thêm bất ngờ.
Suy nghĩ một lúc, Trì Húc lại nhắn tin:
Trì Húc: Đi siêu thị mãi chưa xong à? Sao không trả lời?
Mười mấy phút sau, cuối cùng Lục Thừa Uyên cũng nhắn lại:
Lục Thừa Uyên: Không rảnh.
Trì Húc cảm thấy bị phản bội: Lục Thừa Uyên, tình nghĩa bao năm, lại thua một người phụ nữ sao?
Lục Thừa Uyên (trả lời liền): Vợ tôi không so với ai cả.
Trì Húc: …
Lục Thừa Uyên: Anh em có thể đổi, vợ thì không.
Trì Húc: Muốn giết cậu thật đấy.
Được lắm, coi như tôi mù mới coi cậu là anh em.
Lục Thừa Uyên: Cậu vốn dĩ đã mù. Nhưng chuyện này không phải lỗi của tôi. Tôi có sinh ra cậu đâu.
Trì Húc: …
Chỉ nhìn tin nhắn, Trì Húc cũng tưởng tượng được cái mặt đắc ý của Lục Thừa Uyên, tức đến mức buột miệng chửi một câu trong phòng làm việc.
Một lúc sau, bình tĩnh lại, anh lại mặt dày nhắn tiếp:
Trì Húc: Nói nghiêm túc đi. Năm đó cậu theo đuổi hoa khôi Bệnh viện Đức Khang kiểu gì vậy?
Lục Thừa Uyên: Nói thật nhé – là cô ấy bám lấy tôi trước.
Trì Húc: Cậu lừa ma quỷ ấy.
Lục Thừa Uyên: Đừng tự rủa mình. Sống tốt mới quan trọng.
Trì Húc: Không muốn nói chuyện nữa!
Anh quăng điện thoại lên bàn, đứng dậy rời khỏi văn phòng, giả vờ đi dạo giãn gân cốt.
Anh ngồi xuống trước bàn của đồng nghiệp Liêu Kiệt, giả vờ như vô tình hỏi:
“Thầy Liêu, anh nghiên cứu tâm lý học nhiều, có mẹo nào theo đuổi con gái không?”
Liêu Kiệt ngẩng đầu, hơi bất ngờ:
“Đội phó Trì, anh tính ‘xòe đuôi công’ rồi hả?”
“Không phải tôi, sao có thể là tôi?” – Trì Húc chối bay – “Bạn tôi nhờ hỏi giùm thôi.”
“Vậy à? Tôi cứ tưởng là anh đấy. Nếu là anh thì tôi có vài lời khuyên, còn nếu là bạn anh… thì thôi khỏi.”
Trì Húc cuống lên:
“Đừng mà, là bạn rất thân của tôi đó!”
Liêu Kiệt đẩy lại kính, miễn cưỡng đồng ý:
“Được rồi, vậy anh nói rõ tình huống đi.”
Trì Húc ngập ngừng một chút:
“Bạn tôi thích một cô gái, nhưng không biết cách theo đuổi.”
Liêu Kiệt:
“Mỗi người mỗi tính, phải tùy người mà áp dụng. Anh nói vậy thì tôi sao tư vấn được?”
“Không phải cho tôi, là cho bạn tôi!” – Trì Húc nhấn mạnh – “Được rồi, thật ra cũng hơi rắc rối.”
“Gia cảnh của bạn tôi bình thường, còn bên cô gái thì điều kiện tốt.”
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Liêu Kiệt chen vào:
“Tốt cỡ nào?”
Trì Húc:
“Cô ấy… chắc được coi là tiểu thư nhà giàu.”
Liêu Kiệt đáp thẳng:
“Vậy thì bỏ đi. Dù tiểu thư nhà giàu có thích anh thì cũng không qua được cửa ải cha mẹ cô ta đâu.”
Trì Húc mặt lạnh:
“Tôi nói rồi, không phải tôi.”
Liêu Kiệt khoanh tay nhìn anh:
“Đội phó Trì, tôi nói thật nhé – từ bỏ đi. Nhà hào môn sâu như biển, anh muốn làm rể nhà người ta à? Không muốn đúng không?”
“Còn nữa, anh nghĩ cô ấy sẽ muốn theo anh sống cuộc đời vất vả của người bình thường sao?”
Trì Húc lẩm bẩm:
“Cô ấy không phải kiểu người đòi hỏi, cũng chịu được khổ…”
Liêu Kiệt:
“Vẫn không được. Hai người là hai thế giới khác nhau. Tiền lương một năm của chúng ta, chưa chắc mua nổi cái túi xách của cô ấy.”
Trì Húc im lặng, lòng nguội lạnh.
Tình cảm của anh… còn chưa bắt đầu, đã sắp kết thúc rồi.
…
Bên kia, Diệp Tử sau khi về nhà, chào hỏi ba mẹ xong liền trở về phòng, lấy điện thoại nhắn tin cho Lạc Ninh.
Lúc đó, Lạc Ninh cũng vừa mới về nhà, mông còn chưa kịp chạm xuống sofa thì đã nghe thấy tiếng tin nhắn.
Cô uể oải lấy điện thoại ra xem.
Lục Thừa Uyên nhìn cô:
“Em cứ nghỉ ngơi một lúc rồi hãy đi tắm. Anh đi pha trà an thần với sắp xếp đồ đạc.”
“Ừm.” – Lạc Ninh đáp, mở tin nhắn.
Diệp Tử: Mình sắp bị cái tên thần kinh Trì Húc làm cho tức chết rồi. Bảo mình đưa anh ta về nhà, tới cửa khu nhà rồi lại đổi ý, đòi mình đưa về đơn vị. Cậu nói xem, có phải anh ta cố tình đùa mình không?
Lạc Ninh nheo mắt nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt đen nhánh khẽ lay động.
Sau vài giây do dự, cô gõ một đoạn tin nhắn rồi gửi đi.
Lạc Ninh: Nhìn thì đúng là cố ý, nhưng cậu nghĩ sao mà cho rằng anh ta làm vậy chỉ để trêu tức cậu?
Diệp Tử:
Chứ còn gì nữa? Không lẽ là muốn ở cạnh mình thêm chút nữa à?
Lạc Ninh: Cậu cũng đoán được mà còn hỏi mình làm gì.
Diệp Tử: …
Lạc Ninh mỉm cười, tiếp tục gõ chữ:
Lạc Ninh: Cậu biết lúc ăn cơm, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào cậu không? Nhìn đến mức như muốn dán cả mắt lên người cậu vậy.
Diệp Tử: Mình không biết, mình đâu có nhìn anh ta. Anh ta nhìn mình làm gì?
Lạc Ninh (ngắn gọn): Thả thính cậu.
Diệp Tử suýt thì lăn khỏi giường khi thấy hai chữ đó.
Diệp Tử: Mình bị tim bẩm sinh đấy, cậu biết rõ mà, đừng nói mấy câu sốc như vậy.
Lạc Ninh: Thỉnh thoảng bị “sốc” một chút, cuộc sống mới nhiều màu sắc.
Diệp Tử: …
Lạc Ninh: Vậy giờ cậu nghĩ sao?
Diệp Tử: Nghĩ gì cơ?
Lạc Ninh: Cậu có muốn thử sống như trong mấy phim thần tượng – tiểu thư nhà giàu yêu chàng trai nghèo, bất chấp phản đối của gia đình, kiên quyết kết hôn, rồi hai người sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long.
Diệp Tử: Cậu nói rõ là phim thần tượng còn gì. Ngoài đời thật thì công chúa lấy chàng trai nghèo, sau này phát hiện hai người chẳng hợp gì cả, suốt ngày cãi vã, cuối cùng ly hôn mỗi người một ngả.
Lạc Ninh: …
Diệp Tử: Nói thế này cho dễ hiểu – hiện tại, anh ta chưa đủ khiến mình phải đối đầu với cha mẹ vì anh ta.
Lạc Ninh: Được thôi, người sau sẽ tốt hơn.
Diệp Tử: Ừm. Mà chồng cậu đâu rồi? Đừng bảo là đang nấu trà an thần thật đấy chứ?
Lạc Ninh: Đoán đúng rồi đấy, trà đang nấu, giờ anh ấy đang sắp xếp đống đồ chiến lợi phẩm mua từ siêu thị.
Ban đầu Lạc Ninh định tám chuyện với Diệp Tử một lúc nữa, kể về mấy món quà Lục Thừa Uyên mua cho nhà cô.
Nhưng nghĩ lại, lười gõ chữ, cô quyết định để mai đến bệnh viện rồi kể trực tiếp.
Diệp Tử nói muốn đi tắm rồi nghỉ sớm, cả hai nhắn nhau “chúc ngủ ngon” rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Lạc Ninh vừa đặt điện thoại xuống thì Lục Thừa Uyên bưng chén trà an thần đến, đặt trước mặt cô, dịu dàng nhắc:
“Cẩn thận nóng đấy.”