Chương 3049: Phiên ngoại 1
Lúc này, bóng dáng tuyết trắng kia mới quay đầu lại, nhìn nàng, nhưng vẫn không nói gì.
Tại thời điểm này, nàng biết rằng nàng đã có thể đi.
Nàng đột nhiên run rẩy, lắp bắp mở miệng:
- Ta... Ta muốn, theo, ngươi...
Bóng dáng tuyết trắng yên lặng nhìn nàng.
Một lát sau, hai người cùng nhau bay lên bầu trời, biến mất trong biển mây.
- Quả nhiên, là thần tiên...
Nàng đứng trên phi kiếm, trong lòng âm thầm nói.
Từ đó nàng đã đi theo người đó.
Người đó truyền thụ kiếm pháp cho nàng, cho nàng phòng ấm áp, cho nàng thức ăn ngon, còn cho nàng quần áo đẹp mặc, nhưng rất ít khi nói chuyện cùng nàng.
Tất nhiên, người ấy không muốn nói chuyện.
Nàng cảm thấy, đây hẳn là cuộc sống của thần tiên.
Nàng cố gắng luyện kiếm, chỉ hy vọng có thể giúp người đó.
Bởi vì mỗi lần người đó đi ra ngoài một đoạn thời gian, sau khi trở về, toàn thân đều đầy vết thương.
Nàng hy vọng nàng có thể giúp người đó chịu thương, chịu đựng nỗi đau.
Năm này qua năm khác.
Kiếm pháp của nàng cũng trở nên rất lợi hại, nhưng nàng vẫn không thể giúp được người đó.
Ngày hôm đó, người ấy mang theo một nữ tử trở lại.
Nữ tử mặc váy màu hồng, trong tay cầm hoa màu hồng, thật xinh đẹp, thật đáng yêu, cũng rất hoạt bát, hơn nữa giọng nói rất dễ nghe, còn có thể hát ca dao rất dễ nghe...
Tất nhiên, nàng ta thích trêu chọc nàng.
Ba người sống cùng nhau.
Mùa xuân đã trôi qua và mùa đông đang đến một lần nữa.
Ngày hôm đó, người ấy trở về với cơ thể chằng chịt vết thương, cuối cùng cũng chủ động nói chuyện với nàng:
- Ta sẽ đi, ngươi thì sao?
Nàng không ngần ngại nói:
- Ta muốn... đi theo, ngươi.
Cô nương đáng yêu tên là Bách Linh kia, cũng lập tức nói:
- Ta cũng muốn cùng đi.
Vì thế ngày đó, ba người rời khỏi nơi đó, đi tới một nơi tên là Đại Viêm, sống trong một phủ đệ.
Chủ nhân phủ đệ, khi nhìn thấy nàng trở về liền khóc lóc ầm ĩ.
Ngày hôm đó nàng mới biết, người ấy thực sự có gia đình.
Người trong nhà, sắp xếp hôn sự cho người ấy, đối phương hình như là một người bình thường.
Nghe nói, là đứa con thứ của một người mẹ bị bệnh.
Người ấy không những không từ chối, mà yên lặng đáp ứng mối hôn sự này.
Nhưng đêm đó, tâm trạng của người ấy rõ ràng rất xấu, ngồi trong khu vườn phía sau một đêm.
- Rốt cục ta cũng có thể giúp nàng.
Thiếu nữ gầy yếu đó, giờ khắc này, trong lòng có chút vui vẻ.
Nhưng nghĩ đến người nam tử xa lạ kia, trong lòng nàng lại cực kỳ sợ hãi.
Bách Linh mang theo nàng lén lút đi tới chỗ ở của nam tử kia, ở trong con hẻm nhỏ kia chờ hồi lâu mới nhìn thấy hắn.
Ngày hôm đó, tuyết rơi gió thổi.
Nàng rất sợ thời tiết như vậy.
Trong hẻm nhỏ, một đôi tiểu huynh muội cái chân trần sưng phù, ôm chặt lấy nhau, co rúm lại trong góc, tránh né gió bấc lạnh thấu xương, lạnh run.
Khoảnh khắc đó, nàng dường như nhìn thấy chính mình một lần nữa.
Đang lúc nàng ngẩn người, cửa gỗ bên cạnh đột nhiên két một tiếng mở ra.
Một thiếu niên mặc nho bào cũ nát đi ra.
Trong tay hắn cầm hai cái bánh bao nóng hổi, đưa cho hai tiểu huynh muội kia, sau đó ngồi xuống trên bậc thang đầy tuyết đọng nói chuyện với hai tiểu huynh đệ đó.
Hắn trông rất dễ nhìn.
Trong lòng nàng âm thầm nói.
Khi Bách Linh thì thầm “nhìn kia, chính là hắn”, tim nàng đột nhiên đập nhanh hơn.
Hắn ngồi đó, thì thầm với hai tiểu tiểu huynh muội.
Một lát sau, hắn đứng dậy đi vào cửa, sau đó nhanh chóng lại lấy ra cái bánh bao cùng một đôi giày, đưa cho hai tiểu huynh muội kia.
Một tiểu nha hoàn xuất hiện, bĩu môi nhỏ nhắn nói:
- Công tử, giày của nô tỳ...
Hắn thì xoa xoa đầu tiểu nha hoàn nói:
- Mang giày gì, công tử thích chân không mang giày.
Tiểu nha hoàn mặt đỏ tai hồng.
Nàng đứng trong gió tuyết ở phía xa, chân nhỏ dưới váy cũng không tự giác mà di chuyển.
Trong nhiều ngày liên tiếp, nàng lén lút đến quan sát hắn.
Cho đến ngày tiểu thư kết hôn, cuối cùng nàng cũng không đi ra ngoài nữa.
Ngày đó, Tôn ma ma ở trong phòng cưới, dạy rất lâu.
Người đó nhìn ra ngoài cửa sổ thẫn thờ.
Mà nàng, thì đỏ mặt ghi nhớ toàn bộ ở trong đầu.
Đêm đó, đêm động phòng hoa chúc.
Nàng mặc hỉ bào, ngồi trong phòng tân hôn, trái tim đập thình thịch.
Nàng sợ hãi cố gắng trốn thoát.
Nhưng cuối cùng, sau khi hắn bước nào, nàng vẫn chủ động bắt nạt hắn.
Ngay cả dã thú nàng còn không sợ, sao có thể sợ hắn được chứ?
Hắn quả nhiên rất yếu, căn bản cũng không phải là đối thủ của nàng, thậm chí còn sợ hãi nàng.
Sau đêm đó, hắn ngây ngốc ngay cả động phòng với ai cũng không biết.
Nàng luôn thích cầm kiếm hù dọa hắn, dùng ánh mắt uy hiếp hắn, mỗi lần hắn đều bị dọa không dám hé răng.
Không biết bắt đầu từ ngày nào, nàng đã thích hắn.
Đêm đó, dưới gầm cầu, mưa gió đan xen sấm chớp, hắn ôm nàng vào lòng, dịu dàng an ủi nàng, nàng biết, nàng không thể rời khỏi hắn nữa.
Cuối cùng nàng cũng có người yêu.
Cuối cùng nàng đã tìm thấy sự ấm áp của riêng mình.
Hắn từ một thư sinh yếu ớt dần dần biến thành một võ giả cường đại.
Hắn mua cho nàng một sâu kẹo hồ lô ngọt ngào.
Đó là món ngon mà nàng từng ở trên đường phố, chỉ có thể nuốt nước miếng nhìn, đó là lần đầu tiên nàng ăn kẹo hồ lô ngon như vậy.
Nó thực sự ngọt ngào.
Hắn bắt đầu chủ động khi dễ nàng, bắt nàng làm con lừa nhỏ, bắt nàng buộc đuôi ngựa…
Hu, hắn đã trở thành một tên xấu xa.
Tuy nhiên, nàng sẵn lòng.
Nàng muốn, nàng thích, nàng muốn hắn bắt nạt nàng.
Nàng khao khát trong những đêm lạnh lẽo và tối tăm, hắn luôn ôm nàng, hôn nàng, yêu nàng, để nàng chìm trong tình yêu ấm áp, sẽ không bao giờ cảm thấy sợ hãi nữa...
- Thiền Thiền, có yêu ta không?
- Yêu...
Mãi mãi yêu.
Nàng hy vọng có thể cả đời, kiếp sau, vĩnh viễn đều yêu hắn, đều là con lừa nhỏ của hắn.
- Ta là một con lừa nhỏ, vĩnh viễn đều cho hắn cưỡi…