Chương 3050: Phiên ngoại 2

person Tác giả: Nhất Thiền Tri Hạ schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 2,965 lượt đọc

Chương 3050: Phiên ngoại 2

Cuối thu, lá rụng tiêu điều.

Mai Hương Uyển, trong thư phòng đã được đốt lò sưởi ấm áp.

Trong lư hương, mùi thuốc tràn ngập, hương khói lượn lờ khắp phòng.

Thiếu nữ bệnh tật mặc váy trắng đang ngồi ở trước bàn, tay cầm bút viết thơ.

Chữ nhỏ thanh lệ kia, mực rơi trên giấy tuyên thành trắng như tuyết, tựa như in ấn chỉnh tề mà vui mắt.

- Bệnh lên mệt mỏi u sầu, nằm nhìn trăng tàn trên cửa sổ. Đậu khấu chiên chín nước, không phân trà. Thi thư trên gối ngồi nhàn rỗi, phong cảnh trước cửa mưa đến rồi. Cả ngày nhìn về phía biển người, cây mộc hoa.

Thiếu nữ bộ dáng thanh lệ, thân thể nhu nhược, nhìn yếu đuối gió thổi cũng bay, trên mặt mang theo vẻ bệnh tật tái nhợt.

Nha hoàn mặc quần áo vàng nhạt đứng ở bên cạnh yên tĩnh mài mực.

- Khụ khụ khụ...

Thiếu nữ đột nhiên ho khan, khăn tay trắng như tuyết che miệng, rất nhanh bị nhiễm máu tươi đỏ thẫm, tựa như hoa mai nở rộ trong tuyết trắng.

Nha hoàn tên là Thu nhi, vội vàng đặt khối mực trong tay xuống, nhìn ra bên ngoài nói:

- Châu nhi, thuốc còn chưa nấu xong sao?

Bên ngoài truyền đến thanh âm của một nha hoàn khác:

- Được rồi được rồi, vẫn còn hơi nóng, chờ một chút.

Thiếu nữ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một cành mai nghiêng ra từ hành lang, được trang trí bên ngoài cạnh cửa sổ.

Trên bầu trời, một bầy chim nhạn mùa thu xếp hàng bay qua.

Nàng không thích mùa thu.

Bởi vì nó quá lạnh, bởi vì mùa thu trôi qua sẽ là mùa đông khó khăn nhất.

Mỗi khi vào mùa đó, người trong nhà nàng đều rất lo lắng.

Bởi vì đại phu luôn nói rằng nàng không thể chịu đựng được mùa đông này.

Nhưng năm trước, năm ngoái, nàng đã vượt qua.

Có lẽ là vì liên quan đến tỷ tỷ.

Bất cứ khi nào trời lạnh, tỷ tỷ đều đến đưa một viên thuốc để cho nàng ăn.

Sau khi uống thuốc, nàng luôn cảm thấy mình ho ít hơn.

Hàn khí ập tới, nàng cũng không phải ho ra máu như trước nữa mà ngất xỉu.

Nàng biết tỷ tỷ mình không đơn giản.

Nhưng nàng không nói với ai về chuyện này.

Mấy năm tỷ tỷ mất tích, không biết đã trải qua cái gì, sau khi trở về, cả người biến thành một khối băng lạnh, giống như biến thành một người khác.

Ngay cả phụ thân cùng mẫu thân, cũng không dám nói nhiều với nàng ấy.

Đương nhiên, bọn họ càng không dám hỏi mấy năm nàng ấy mất tích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đối với chuyện của nàng ấy, từ trên xuống dưới trong phủ đều câm như hến.

Nhưng dù sao, nàng ấy là tỷ tỷ của nàng.

Mặc dù nàng ấy lạnh như băng, nhưng trong lòng vẫn quan tâm đến nàng.

Mùa đông này đến rất sớm.

Sau một trận tuyết rơi dày, nhiệt độ giảm mạnh.

Mặc dù nàng đã uống thuốc mà tỷ tỷ đưa, nhưng nàng vẫn không dám đi ra ngoài.

Cảnh tuyết đẹp, nàng chỉ có thể ngắm nhìn sau cửa sổ.

Nàng cũng muốn giống như những người khác, đi ra ngoài dầm tuyết, thổi gió, chạy khắp nơi, thậm chí có thể đánh trận tuyết, ăn một miếng tuyết lạnh như băng.

Nhưng nàng biết, những thứ này đối với nàng mà nói chỉ là ước muốn xa vời.

Ngày đó, sau khi bắt mạch cho nàng, đại phu lại một lần nữa lặng lẽ thở dài ở ngoài cửa:

- Có lẽ nhiều nhất là một năm, nếu như có thể vượt qua mùa đông này...

Mẫu thân ở bên ngoài lén lút khóc, phụ thân ở bên ngoài thở dài.

Nhị ca thì nắm tay, muốn đánh đại phu.

Nàng ngồi trước cửa sổ, nhìn những bông tuyết rơi bên ngoài, trái tim nàng trở nên bình tĩnh.

Có thể sống đến bây giờ, nàng đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Sinh lão bệnh tử, mỗi người đều có, chẳng qua nàng trôi qua nhanh hơn người bình thường mà thôi.

Cần gì phải rối rắm.

Cứ trân trọng bây giờ.

Vài ngày sau, mẫu thân đến nói cho nàng một tin tức.

Tỷ tỷ muốn thành thân, nhưng là chiêu hôn.

Đối phương là một thứ tử Thành Quốc phủ, thậm chí có lẽ là giả mạo, mẫu thân đã bệnh qua đời, chỉ còn lại có một mình hắn.

Hắn cũng là một người đọc sách.

Lúc mẫu thân nói, phẫn nộ bất bình, cực kỳ tức giận, có lẽ là cảm thấy không đáng cho tỷ tỷ.

Nhưng ngoài dự liệu của nàng, tỷ tỷ hoàn toàn không hề phản đối, tựa hồ là ngầm đồng ý.

Nàng rất tò mò, tỷ phu tương lai của nàng rốt cuộc có dáng dấp thư thế nào.

Hôn sự được tổ chức rất nhanh, hơn nữa còn rất chóng vánh.

Thành Quốc phủ tựa hồ cảm thấy mất mặt, thậm chí còn không thông báo cho người thân, dùng tốc độ nhanh nhất đẩy thứ tử kia đưa đến Tần phủ bọn họ.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right