Chương 108: Rượu Ngo

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 659 lượt đọc

Chương 108: Rượu Ngo

"Ngươi... Tại sao tới đây?"Giọng Tô Anh bất giác trầm xuống.

Trình Đại Lôi sửa soạn chỉnh tề áo ngoài, đưa tay đứng trước mặt Tô Anh: "Tô cô nương có việc, làm sao ta có thể không đến, chớ nói là thành Lạc Diệp nho nhỏ này, dù là núi đao biển lửa ta nhất định cũng tới."

Tô Anh cúi đầu, ánh mắt rơi vào trên quan tài, chậm rãi nói: "Người sống ngủ trong quan tài thật xui xẻo."

“Dọn đi.” Trình Đại Lôi xua tay: “Đừng đặt quan tài trong sân, sẽ rước xui xẻo vào người a.”

Mọi người bắt đầu bận rộn, từ trong xe ngựa lấy ra mấy vò rượu, trong khi mọi người đang bận rộn, Trình Đại Lôi đã đi vào sảnh trong của tửu lâu.

Một mùi hôi từ ngoài sân bốc lên, Tô Anh cười khổ: "Từ hôm đó, bọn họ dùng xe chở phân chặn cửa lại, bọn ta cũng không còn cách nào khác đành phải đóng cửa lại."

Trình Đại Lôi bịt chặt mũi, xua tay: "Không ngại, trước mắt cứ cho hắn hai ngày, đến lúc đó, nợ cũ nợ mới cùng tính một lượt.”

"Bằng mấy người ngươi mang tới đây, sợ không phải là đối thủ của Đỗ Mậu." Tô Anh tràn đầy mong đợi nói: "Ngươi địch nổi Đỗ Mậu?"

Trình Đại Lôi có chút xấu hổ, bên ngoài đồn đoán cũng có chút hiểu lầm, Tô Anh chắc chắn cũng có chút hiểu lầm về thực lực của Trình Đại Lôi. Có lẽ cô thực sự nghĩ rằng Trình Đại Lôi có Ngũ lôi pháo, Thiên Lý Nhãn Thuận Phong Nhĩ. Mà trên thực tế, Trình Đại Lôi đứng trước mặt Đỗ Mậu, căn bản không có gì.

“Tô cô nương đừng lo lắng, ta đã có diệu kế.”

Tô Anh muốn hỏi lại, nhưng đột nhiên cô thấy một nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt của Trình Đại Lôi.

………….

Vào cuối mùa thu, bầu trời cao và trong lành, ánh mặt trời rơi trên thân người lười nhác.

Lá của cây lộc vừng to gần hết, bị gió cuốn bay vào sân, trong nội viện có mùi thịt truyền đến.

Một số nam nhân cường tráng đang ngồi cùng nhau, bên cạnh là mấy cái lò, một số người đang ăn thịt. Con hắc cẩu làm sạch lông, rỉ máu, chặt thành từng miếng lớn, thêm tiêu, gừng, lá hẹ vào nồi nấu cùng, khối thịt dưới đáy nồi theo nước canh sôi trào mà lăn lộn. Mùi vị thấm vào bên trong mũi, thông đến tận đỉnh đầu.

Đỗ Mậu ngồi ở giữa, bát rượu đã khô cạn, dưới chân lăn mấy vò rượu, không biết đã uống bao nhiêu rồi.

“Đại ca, tửu lượng thật lớn, uống nhiều như vậy cũng không thấy say.” Một người có vóc dáng nhỏ bé lên tiếng.

"Ha, ngươi còn có chỗ không biết, đại ca uống xong một chén rượu sẽ lại tăng thêm một điểm khí lực, hai chén liền tăng hai, đợi đến khi uống say, mới có đủ khí lực, năm đó đánh hổ, nếu như không có rượu hỗ trợ, cũng sẽ không thoải mái như vậy.”

Những lời chế giễu dường như đang chế nhạo sự thiếu hiểu biết của người kia. Người nhỏ bé da mặt nóng lên, cúi đầu nhấp một ngụm rượu.

"Bán rượu đây, rượu ngon..."

Đúng lúc này, bên ngoài sân vang lên hai tiếng rao bán. Đỗ Mậu nhíu mày: "Là ai ở chỗ này ồn ào, làm huynh đệ chúng ta mất hứng, Ba Tử ngươi đi ra xem một chút."

Rượu uống được một nửa, Ba tử liền đứng dậy, vết sẹo trên mặt đỏ như máu.

"Ta đi xem, người nào không mắt như thế!”

Hắn ta mở cửa và thấy trong một góc, cách cửa một trăm bước, xung quanh là một đám đông người, mà tiếng ồn ào phát ra từ đó.

Giữa đám đông có một chiếc xe đẩy với một thùng gỗ khổng lồ trên đó. Người bán rượu là một già một trẻ, trông như hai cha con.

Khi Ba Tử đi qua, ông lão đang cùng với người gù lưng kia xô đẩy.

“Một bát rượu mà tận trăm Văn, ở đâu đắt như vậy, tên gian thương này, ngươi muốn lừa ta sao?” Người gù lưng nói

"Ngươi sao lại vô lý như vậy? trước đó ta đã nói quá, một chén rượu 100 Văn, có thể uống liền 10 bát sẽ không lấy một xu. Ngươi, cái người này làm không được, rõ ràng là muốn trốn nợ mà." Ông lão vẻ mặt đau khổ nói.

"Cái gì quỵt nợ, lão tử vào thành ăn đều không tốn tiền, uống ngươi một chén rượu thì có làm sao."

"Chư vị, mọi người mau phân xử a, chúng ta là người làm ăn nhỏ, một nhà già trẻ đều dựa vào bán rượu nuôi sống, cái người này rõ ràng là không có đạo lý mà.”

Người gù sắc mặt đỏ bừng, cũng không biết là say hay sao, giơ nắm đấm lên: "Ngươi lại dám nói nhảm, cẩn thận ta sẽ đấm ngươi để cho ngươi nhìn thấy Diêm Vương."

Đột nhiên phía sau, một bàn tay nắm lấy cổ tay hắn, gã gù lưng quay đầu lại, cảm giác giống như bị hổ gặm một cái.

Ba Tử lúc đi tới, đã đại khái nghe rõ chuyện xảy ra như thế nào, trên xe đặt mấy cái bát rượu, chung quanh còn có mấy vị nam nhân, bộ dáng say khướt.

Mà gã gù này thì rõ ràng chưa uống được mười bát đã muốn quỵt nợ.

Ba Tử nhìn chằm chằm gã gù, chỉ nhìn một chút liền không muốn nhìn nữa. Gã gù này mặc trên người quần áo vải thô, lưng to, cằm ngố, râu tóc bù xù, thái dương dán cao, mặt có vết rỗ lộn xộn.

Người lớn thành dạng này, cũng không dễ dàng gì.

Ba Tử một tay đẩy gã gù ra, kém chút đem gã đẩy ngã lăn xuống đất.

"Là người hảo hán có làm thì phải nhận, nếu thực sự có bản lĩnh thì uống hết 10 bát rượu đi, mà nếu uống không được thì phải trả tiền.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right