Chương 109: Thách Rượu

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 748 lượt đọc

Chương 109: Thách Rượu

Gã gù bị đẩy lui, xoa xoa cổ tay đỏ bừng, nói: "Ngươi là ai, nhiều chuyện như vậy, nếu có bản lĩnh thì ngươi uống liên tiếp mười bát đi, không dám uống thì chính là kẻ hèn!”

Gã gù này không biết đến từ đâu, chính mình cũng chưa từng nhìn thấy qua, quả thực nếu đã từng nhìn thấy một gã xấu xí như vậy thì sẽ không bao giờ quên được. Trông gã xấu quá, không biết bố mẹ sinh ra gã như thế nào, mình so ra còn tính là khôi ngô anh tuấn.

“Nào, cho ta một bát rượu!” Ba Tử.

Ông già múc một bát rượu trong thùng đưa cho Ba Tử, nói với lòng biết ơn: "Đa tạ vị hảo hán này, chén rượu này coi như ta mời.”

"Thế nào,nghĩ ta không trả tiền nổi sao, hôm nay liền uống mười bát, nhất định phải cho ngươi mười bát tiền.”

Ba Tử bưng chén lên, ọc ọc uống một hơi cạn sạch. Hắn không biết rượu này như thế nào, nó không giống như rượu mà giống như lửa, cổ họng hắn nóng như lửa thiêu, chân tay như muốn bốc hỏa.

Sau khi uống cạn bát rượu, hắn cảm thấy hai mắt rối bời, thân thể lắc lư, chiếc bát trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.

"Ha-Ha, sợ, mọi người thấy không, hắn cũng sợ." Gã gù lên tiếng kêu to.

Ba Tử trong lòng tức giận, càng ngày càng bạo, nếu như không phải cố kỵ nhiều người nhìn như vậy, thì hắn đã sớm một đao cho cái gã gù này một nhát lạnh thấu tim, thay người ta thanh lý cái hàng bẩn thỉu.

"Vị hảo hán này, nếu không uống được thì cứ quên đi, rượu này của ta hơi mạnh.”

"Cái gì gọi là không được, ngươi mới không được, lão tử được cực kì."

Nói thì nói như thế, nhưng Ba Tử biết mình đã quá sức. Đáng hận nhất là gã gù ở một bên cười toe toét, không ngừng cười nhạo mình.

"Lão đầu, ta dẫn ngươi đi một chỗ, nơi đó có người có thể uống 10 chén rượu lớn của ngươi, không biết ngươi có dám đi hay không." Nói xong, Ba Tử chỉ về trang viên phía sau cây lộc vừng.

Mọi người đều biết những người sống ở đó, đã có một số kẻ hèn nhát tan ra khỏi đám đông, sợ kích động những người sống ở đó.

Lão bản cũng sợ hãi, ông ta nói: "Các ngươi tốt, chúng ta chỉ là người buôn bán nhỏ…”

"Ngươi sợ cái gì, một xu cũng sẽ không thiếu ngươi a.”

"Vậy có thể để cho những người này cùng đi, nếu không lão phu cũng không dám đi."

"Được rồi! Cũng để cho các ngươi mở mang chút kiến thức, xem cái gì mới là hảo hán chân chính.”

Ba tử nói một câu, gã gù kia liền muốn chạy trốn, hắn nhanh chóng nắm lấy áo gã: “Mẹ nó, ngươi không thể đi.”

Cửa sân mở ra, một đám người tràn vào. Đỗ Mậu đang uống rượu dưới tàng cây, hơi nhíu mày.

"Ba Tử, kêu ngươi đem bọn hắn đuổi đi, bắt bọn họ đều tới đây làm gì."

Ba Tử hướng phía trước đứng một bước, nói: "Đại ca, hai người này là bán rượu, rượu của bọn hắn 100 Văn một bát, có thể uống liên tiếp 10 bát sẽ không tính tiền.”

Đỗ Mậu liếc mắt nhìn lão già cùng thanh niên, biểu tình trên mặt đều rất trịnh trọng. Hắn cười nhẹ: "Cái này có chút thú vị, rượu ngon gì, dám mạnh miệng khen ngợi như vậy."

Một tràng cười vang cả sân.

"Ba Tử, nhìn dáng vẻ của ngươi, cũng uống rồi đi, làm sao, không có chống đỡ nỗi." Có người hỏi.

Ba Tử trên mặt đỏ lên: "Lời này là có ý gì, ta đụng phải rượu ngon, muốn cho đại ca nếm thử, dạng rượu này sao có thể làm ta say.”

"Ha, đừng khoe khoang, tiểu tử, biết tửu lượng của ngươi, ai mà không biết, không được thì liền nói là không được.”

Có người nhảy ra, vỗ ngực nói: "Để ta thử xem."

Người đàn ông này trông giống như một con gấu đen lớn và bộ râu quai nón trông rất cặn bã.

"Rượu này như thế nào, mà có thể hù sợ ngươi." Người này bưng bát rượu, không quên chế giễu Ba Tử một tiếng, nói xong đem chén rượu uống một hơi cạn sạch.

Một vị cay trào ngược lên, nói thật là mùi vị của loại rượu này không ngon, nhưng giống như lật sông đổ biển vậy. Chỉ là một bát rượu, hắn hoa mắt, đầu choáng váng, thân thể bắt đầu loạng choạng.

“Sao, ngươi không đi được nữa, ta vừa rồi có thể uống ba bát lớn.” Ba Tử vội vàng chế nhạo, ánh mắt hung hăng trừng lão nhân, không có ông ta vạch trần mình.

“Ai nói không được, vừa rồi do ta ăn no quá thôi.” Đại hắc hùng vừa nói vừa cầm bát duỗi ra: “Thêm một chén nữa.”

Uống đến chén thứ ba, hắn liền không được, thân thể lung la lung lay, oa nha nha nôn không ngừng.

"Rượu này ác liệt quá!"

Có người không khỏi thốt lên, họ biết tửu lượng của vị đại gia này, ngày thường uống như nước lã, vậy sao hôm nay mới ba bát rượu liền ngã xuống.

"Nào, cũng cho ta một bát!"

Một vài người nữa nhảy ra đưa bát cho ông lão.

"Chư vị, chúng ta chỉ là người buôn bán nhỏ, vừa rồi ta cho các ngươi mấy bát rượu, cũng không cần tiền, xin hãy để chúng ta đi.” Lão nhân nói.

“Sợ cái gì, ngươi cho rằng chúng ta không có khả năng trả tiền sao?” Đỗ Mậu lấy ra một viên bạc đặt ở trên bàn: “Bất quá hôm nay có ai uống được mười bát rượu, thì ngân lượng này chính là của ngươi.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right