Chương 110: Trại Cáp Mô Đến Rồi!

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 514 lượt đọc

Chương 110: Trại Cáp Mô Đến Rồi!

Nói như vậy, tất cả mọi người đều tràn đầy tinh thần.

"Ta chưa bao giờ say trong đời, hôm nay ta sẽ uống mười bát cho mọi người và lão xem.”

"Đi, lão già, đổ đầy bát cho ta, múc ít một chút, ta liền lấy đầu của ngươi.”

Nói là vậy, nhưng rốt cuộc người trong sân đều vây tròn, chưa kể đến mười bát, người uống được ba bát cũng không ít. Tất cả đều thất thần ngã trên mặt đất, nôn mửa rồi nằm la liệt.

"Đại ca, chúng ta không được."

"Rượu này thật sự là ác liệt, trước kia chưa bao giờ uống qua."

Hầu hết các loại rượu ở thời đại này đều là rượu ủ, rượu gạo và rượu hoa quả, trước tiên đừng nói đến hương vị, số độ nhất định không lên, hơn mười độ có thể lên trời. Nó gần tương đương với loại bia mà Trình Đại Lôi biết trước đây, nếu không thì làm sao có thể chinh chiến trên giang hồ được.

Nếu là một mức độ như bia, chỉ cần nôn ra, Dạ Lôi cũng có thể uống một hơi cạn sạch vài cân.

Trại Cáp Mô làm rượu chưng cất theo ý tưởng của Trình Đại Lôi, đó không phải là vấn đề kỹ thuật, mà họ dần tìm ra loại rượu này thực ra khó uống nhưng có một ưu điểm là đủ mạnh, Trình Đại Lôi đã nếm thử.

Mà bây giờ dung tích của bát lớn hơn, bát đựng rượu khoảng bảy tám lạng. Trình Đại Lôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông hung dữ có thể uống liên tiếp mười bát.

Hơn nữa, những người đã quen uống rượu ủ cũng không thể uống những loại có màu trắng.

Trong sân, người người đều say ngã, mọi người đều đem ánh mắt đặt nhìn về phía Đỗ Mậu

“Rót rượu cho ta.” Đỗ Mậun gồi bất động.

“Đại ca tửu lượng lớn, mau cho bọn hắn mở mang kiến thức.”

Ông lão rót đầy rượu cho hắn, hảo tâm khuyên nhủ: "Đấng hảo hán, rượu này của ta hơi mạnh, ngài kiềm chế một chút."

"Làm sao, đại ca của ta ngàn chén không ngã, năm đó đánh Hổ toàn bộ đều nhờ có rượu trợ hứng, chỉ bằng rượu của ngươi cũng đòi đẩy ngã đại ca sao.” Ba Tử chỉ uống một chén nên bây giờ còn tinh thần.

"Ai... thôn phu sơn dã cái gì cũng đều không hiểu, ngươi đi tranh cãi với hắn làm cái gì.”

Đỗ Mậu đưa tay ngăn không Ba Tử nói, sau đó ngửa đầu uống hết rượu trong bát.

Rượu vừa vào bụng đã như cứa dao cắt ngang cổ họng, Đỗ Mậu biết có điềm không lành, hôm nay sợ là muốn mất mặt.

"Mau mau, rót đầy bát cho đại ca.”

Đỗ Mậu hung hăng trừng Ba Tử, Ba Tử vội vàng gật đầu, một bộ ta hiểu nét mặt của ngươi.

Còn chưa có lấy lại tinh thần, trước mặt bát rượu đã đổ đầy, Đỗ Mậu hít sâu một hơi, như Lão Ngưu uống nước, uống một hơi cạn sạch.

Đỗ Mậu uống liền ba bát, đã nhịn không được. Hắn vốn dĩ ngồi, giờ phút này không thể không đứng lên, lấy tay chống đỡ gốc đại thụ.

"Đấng hảo hán, không được cũng đừng uống, hôm nay ta sẽ không lấy tiền.”

"Đến, đổ đầy."

Đỗ Mậu cũng đang mơ hồ khi ba bát rượu vào bụng, nhưng lời nói của ông lão chỉ càng khơi dậy sự kiêu ngạo trong lòng hắn.

Lại là một bát tràn đầy rượu, trong chén một giọt tàn rượu cũng không có.

Đám đông đồng thanh tán thưởng, từ đó về sau mỗi lần Đỗ Mậu uống một bát rượu, cả đám đồng thanh hô hào, cuối cùng Đỗ Mậu uống liền bảy bát rượu.

Ngay cả mấy người giả trang bên cạnh cũng không khỏi khen ngợi, nam nhân này thật đúng là hảo hán, nghĩ đến Đại đương gia của chúng ta uống xong một bán liền gục ngã.

"Đấng hảo hán, còn muốn uống sao!" Lão nhân hỏi.

"Ngược lại... Đổ đầy..."

"Ta khuyên ngươi không nên uống, không thắp hương là không tôn kính Phật, nếu uống nhiều, nửa đêm rất dễ trúng ma."

"Bên trong..." Đỗ Mậu đột nhiên xốc lại tinh thần, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy lão nhân gia đang nhìn chăm chú hắn, trên mặt có chút cung kính cùng nhu hòa, trong mắt hiện lên một tia hung tợn như hổ…

"Ngươi...Các ngươi là..."

"Động thủ!"

Ông lão bất ngờ ném bát rượu trong tay xuống đất, sau đó là tiếng loảng xoảng. Người thanh niên ngồi cạnh xe bò nhảy lên xe, lấy trong thùng rượu ra mấy thanh đao, ném cho bảy tám người nam nhân bên cạnh.

Mỗi "Kẻ hóng chuyện" này đều ngẩng đầu lên, trên mặt lộ rõ vẻ đằng đằng sát khí.

Ba Tử ngây người, hắn kinh ngạc nhìn gã gù có bộ dáng xấu xí đột nhiên ngồi dậy, ném ra thanh đao.

"Ngươi là..."

"Trại Cáp Mô làm việc, không cho phép ai có thể lăn đi."

Bóng cây nhân sinh, Cáp Mô trại uy phong lẫm lẫm, uy danh không hề yếu hơn Đỗ Mậu. Khi thấy sơn tặc ở trại Cáp Mô đã đến, đám đông đang hoảng loạn, một số người sợ hãi ngã xuống đất, dưới chân chảy ra mấy thứ vàng vàng.

Đỗ Mậu một cước đá văng cái bàn, chén bát bay tứ tung, hai quả đấm lớn chặn lại, trong miệng ầm ầm quát lớn.

"Đến!"

Đỗ Mậu trong miệng thở ra tràn ngập hơi rượu, mồ hôi từ trên mặt chảy ra tựa hồ cũng giống như rượu, hắn đứng ở đó nắm chặt tay, thân thể hơi lay động.

"Đến!"

Trong miệng quát lớn, đỉnh đầu giống như là vang lên Sấm sét, tai mọi người ù đi, mấy người ở trại Cáp Mô đều rụt rè sợ hãi không dám tiến lên.

"Đến thì đến!"

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right