Chương 117: Thu Mua Ớt
Lại nhìn ba người bọn họ, Trình Đại Lôi trong lòng thầm nghĩ, trong tương lai ba người này có thể trở thành những nhân vật truyền thuyết như Lưu Quan Trương hay không?
Quả thực, hiện tại cấp độ của ba người còn rất thấp, đều là nghề nghiệp sinh hoạt, nhưng xét trên phương diện trò chơi, mức độ thăng cấp của ba người này cực kỳ cao, còn có giới hạn trên là cấp độ truyền thuyết.
Chưa hẳn là không có khả năng.
"Ngày sau, các ngươi cứ ở lại sơn trại, mọi người xem nhau như huynh đệ, không cần để ý..." Trình Đại Lôi nói, đột nhiên hơi đình trệ, nghiêng thân thể hỏi một câu: "Các ngươi...có quen biết một người họ Gia Cát không?”
"..." Lưu Bi.
"..." Quan Ngư.
"..." Trương Phì.
Trình Đại Lôi sắp xếp ba người đi nghỉ ngơi, để ba người làm quen với môi trường của sơn trại, cũng không cần lo lắng thu xếp công việc cho ba người. Ba người này đều là bảo bối có tính thăng cấp cực cao, nếu lỡ bị mệt chết thì phải làm sao…
Lúc này, Tô Cửu đưa bức thư của Tô Anh cho Trình Đại Lôi. Trình Đại Lôi qua loa đọc một lần, ý thức được đây là chuyện tốt. Ớt chỉ vào Hồ Đế Lao, thu nhập cũng khá, nhưng xét cho cùng, thị trường quá chật hẹp. Ớt là một loại gia vị, không phải là thực phẩm chính, một tửu lâu cũng không thể tiêu thụ quá nhiều. Việc mở rộng nguồn tiêu thụ là chuyện sớm muộn, chỉ là không nghĩ tới, hôm nay lại có người tìm đến cửa.
Trình Đại Lôi gọi Liễu Chỉ tới, để cô thay mình viết thư hồi âm cho Tô Anh, trong thư chỉ nói là: Phương diện giá tiền hoàn toàn do Tô Anh làm chủ, phương diện cung ứng không cần cố kỵ, đối phương muốn bao nhiêu, nơi này của mình đều có thể cung cấp.
Sau khi viết xong, Trình Đại Lôi để chim bồ cầu đưa thư gửi đến cho Tô Anh.
Ớt ở sơn trại thu hoạch được khoảng ba vạn cân, sản lượng cũng không cao lắm. Trình Đại Lôi vẫn còn nhớ ở kiếp trước, mỗi mẫu ớt có thể thu được sản lượng hơn vạn. có thể là do hắn trồng trọt không đúng phương pháp, hoặc là khí hậu. Ớt dù sao cũng là giống mới, người của sơn trại hiểu được cách trồng trọt cũng không có, chỉ có thể chầm chậm tìm tòi.
Hiện tại, có khoảng 3 vạn cân ớt được cất giữ trong nhà kho.
Lúc trước, còn đem một số bao ớt giống trồng bên ngoài, chỉ bất quá là mấy sơn trại đều cho là mình đùa giỡn bọn họ, không có mấy nhà coi là thật. Nhưng cũng có mấy nhà sơn trại lấy một số ớt giống trở về trồng, tính đến nay, cũng nên thu hoạch rồi.
Trình Đại Lôi để Từ Thần Cơ xuống chân núi dán thông cáo: Trại Cáp Mô bắt đầu thu mua ớt, mỗi cân ớt đổi 1 cân lương thực.
Sau khi thông báo được dán xuống núi, những sơn trại xung quanh không có động tĩnh gì. Trình Đại Lôi cũng không quan tâm, hắn còn có việc khác phải bận rộn hơn.
Trước khi bán ớt, Trình Đại Lôi phải xào khô tất cả ớt trong sơn trại để tránh hạt chảy ra ngoài. Sau khi để lại hạt giống cần cho mùa sau, toàn bộ sơn trại đều bận rộn chuyện này. Nhất thời, bên trong trại Cáp Mô ngập tràn không khí cay xè.
Ngoài ra, công việc ba người Lưu Quan Trương đã được sắp xếp. Trình độ của hai người Quan Tương hiện tại vẫn chưa có tác dụng lớn, nên tham gia xào ớt với mọi người trong sơn trại.
Nhưng Lưu Bi là một tài năng. Trình độ chăm sóc chữa bệnh trong thời đại này không tốt, hơn phân nữa người trong sơn trại đều bị thương nhẹ, thuốc men không thiếu, nhưng không có bác sĩ biết cách kê đơn thuốc phù hợp. Vì vậy, Lưu Bi lần này đến cũng rất đúng lúc.
Trình Đại Lôi định chuẩn bị cho cậu ta một gian phòng nhỏ để làm nơi khám bệnh, cụ thể là để cậu ta chữa bệnh cho mọi người trong sơn trại. Mà tạm thời trước mắt chưa chuẩn bị kịp phòng nên chỉ đưa cho hắn một mảnh đất nhỏ.
Không ngờ, Lưu Bi đến làm đại phu ngày đầu tiên, liền xảy ra chuyện.
Lúc Trình Đại Lôi đến nơi xem bệnh nhìn một chút, liền nhìn thấy Lưu Bi chuyển một cái bàn nhỏ ở dưới gốc cây đại thụ, mặc dù chỉ mới 17 tuổi, nhưng dáng vẻ lại không khác gì 71 tuổi.
Khi xem mạch người người khác, cậu thỉnh thoảng thở dài, rồi lại cau mày đau khổ.
“Căn bệnh này của ngươi…Ai…”
"Lưu đại phu, bệnh của ta bị sao vậy? Có nghiêm trọng không?"
"Có nghiêm trọng hay không... Ai, sống chết có số, ngươi cũng đừng quá để ý, không đáng."
Tim bệnh nhân bị gắt gao nắm chặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Đại phu, bệnh của ta là bệnh gì? Cậu cũng phải nghĩ giúp ta một biện pháp."
"Này…" Lưu Bị thở dài một hơi, mới chậm rãi phun ra hai chữ: "Phong hàn.”
Bệnh nhân trong lòng hồi hộp: "Phong hàn rất nặng?”
“Là phong hàn bình thường.”
"..." Bệnh nhân.
Trình Đại Lôi ở bên cạnh nhìn một hồi, Lưu Bi làm thể nào để chẩn đoán bệnh cho mọi người. Phàm là người bị hắn nhìn qua, đều vô cùng đau khổ, bi ai, bộ dáng xuống sức trầm trọng.
Trình Đại Lôi nhìn liền hiểu, Lưu Bi là một người cực kỳ bi quan. Sau hàng trăm năm, nỗi buồn của tổ tiên sống lại trên người, mọi thứ giống như không lưu luyến gì hồng trần, nhân gian không đáng biểu lộ.
Lấy Lưu Bi làm trung tâm, bầu không khí đau buồn lan tỏa ra bên ngoài, tất cả những ai bị Lưu Bi chẩn bệnh đều có vẻ mặt buồn bã. Đang đứng dưới ánh mặt trời, Trình Đại Lôi đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời chiếu vào người mình, hôm nay lạnh hơn rất nhiều.
Trình Đại Lôi vội vàng cắt ngang công việc hành y của Lưu Bi, cứ tiếp tục như vậy, quân ta nhất định tâm sẽ loạn.