Chương 118: Khả Năng Của Lưu Bi
Một mình đem Lưu Bi gọi vào phòng nghị sự, đối với vị hậu nhân của anh hùng này, Trình Đại Lôi vẫn vô cùng kính trọng.
"Nếu ta không cho ngươi hành y nữa, thì có vấn đề gì không?”
"Ai..." Lưu Bi chưa nói đã thở dài: "Đất vàng chôn hài cốt, là người thì nhất định sẽ chết, có khám hay không cũng vậy thôi.”
Trình Đại Lôi cảm thấy Lưu Bi nói không sai, một người có thể sống lâu trăm năm, nhưng xương cốt đã là một ngôi mộ cằn cỗi, như vậy, tranh Danh đoạt Lợi, đến cùng còn có nghĩa gì…
Cái gì! Trình Đại Lôi vội vàng lắc đầu, đuổi đi những suy nghĩ trong đầu, tranh đoạt danh lợi khá thú vị. Có vẻ như khả năng lây nhiễm của Lưu Bi thực sự rất mạnh. Trong tương lai, nên ít tiếp xúc với cậu ta hơn, để không gây nguy hiểm cho tham vọng của người hùng trẻ tuổi như hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trình Đại Lôi chợt động, nói: "Hiện tại ta có chuyện rất khó khăn, ngươi có thể giúp ta xử lý được không?"
"Có việc gì, Đại đương gia cứ phân phó là được, huynh đệ bọn ta đã gia nhập sơn trại, cái mạng này chính là của Đại đương gia."
Lời ra khỏi miệng cũng có chút hào kiệt khí, Lưu Bi này xứng đáng là hậu duệ của một anh hùng, hậm hực là có, khẳng khái cũng là có.
“Được rồi!” Trình Đại Lôi nói: “Ngươi đi cùng ta, có người ta muốn kéo hắn nhập bọn, ngươi giúp ta thuyết phục hắn."
Người trong miệng Trình Đại Lôi đương nhiên là Đỗ Mậu, còn Lưu Đại Nhĩ là nhân sự số một trong Tam Quốc, chỉ mong Lưu Bi kế thừa sự hậm hực và khả năng lừa người của tổ tiên, Lưu Bi cũng có thể kế thừa một chút.
Dù chỉ một chút là đủ.
Trong ngục tối, Đỗ Mậu bắt chéo hai chân nằm trên đống rơm rạ, chỉ mở mắt ra khi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.
"Làm sao... Lại đến đưa rượu cho ông?"
Quay đầu lại, liền nhìn thấy một thiếu niên mặt trắng bệch đứng ngoài cửa ngục, miệng vẫn chưa mở lời, nhưng đã thoáng thở dài ai oán.
"…Không đáng."
Đỗ Mậu giật mình, cảm giác một luồng năng lượng mềm nhũn bốc lên từ đốt sống cụt của mình. Phần lớn kiêu ngạo trong lòng tiêu đi, nhưng lại cảm thấy thiên hạ quá phiền phức, sống chết thật mệt mỏi, chiến đấu dũng cảm năm xưa giống như một trò đùa.
"Ta là ai, ta đang ở đâu, vì cái gì hắn chỉ là liếc lấy ta, ta liền trở nên như vậy…”
"Đến, chúng ta nói chuyện đi." Lưu Bi khoanh chân ngồi xuống, đó là một tư thế chiến tranh kéo dài.
"Làm gì, ai muốn cùng ngươi nói chuyện, lăn, mau lăn đi..." Đỗ Mậu trong lòng đại loạn.
………………
Buổi chiều ngày nọ, một đám người đang đứng ở dưới dãy Cáp Mô
Tiểu Bạch Lang xoay người xuống ngựa, liền nhìn thấy có mấy người tụ tập xem tấm bảng thông bảng thông báo ở dưới trại Cáp Mô.
Trong toàn bộ núi Thanh Ngưu, Trình Đại Lôi là người duy nhất coi trọng thông tin, về phần còn lại sơn trại lúc trước đều tự mình sống trong thế giới bế tắc. Ngày nay, Trình Đại Lôi đã dựng một biển báo nhanh dưới chân núi, thỉnh thoảng đăng một số thông báo, nghiêm chỉnh trở thành trung tâm phát hành tin tức của nhiều sơn trại trên núi Thanh Ngưu.
"Nhìn xem, một cân ớt đổi lấy một cân ngũ cốc, huynh đệ, ngươi trồng bao nhiêu ớt trong sơn trại?”
"Một gốc cũng không có."
"Ha ha, vậy ngươi xong đời, sản lượng của cây ớt này cao gấp 10 lần sản lượng cây lương thực đấy.”
"Cái kia...Ngươi nói việc này là thật sao?”
"Thật... Hắc, nếu là thật thì tốt, nhưng trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy."
Khi một vài người đang bàn luận về chuyện này, kỳ thực trong lòng cũng có chút bồn chồn, trong trường hợp đó là sự thật, khi Trình Đại Lôi yêu cầu mọi người trồng ớt, tất cả mọi người đều không trồng cây nào, thậm chí họ còn xem nó như một trò đùa.
Nói vậy, để tự an ủi mình lại ý cầu mong.
Tiểu Bạch Lang tự nhiên nghe được đối thoại của bọn họ, sau đó là những lời chế giễu như "y nha, Hạnh Hoa Lĩnh các ngươi muốn phát tài” “Mùa đông này nay không cần lo lắng nữa”.
"Đều mẹ nó câm miệng cho lão nương, dài dòng nữa cẩn thận lão nương xẻo thịt các ngươi."
Tiểu Bạch Lang lấy ra đao, sau đó dắt ngựa lên núi.
Trên thực tế, cô đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần trong khoảng thời gian này. Khi Trình Đại Lôi yêu cầu mọi người trồng ớt, cô ấy nghĩ rằng Trình Đại Lôi có thể đáng tin cậy và cố gắng trồng một mẫu. Kết quả, cô thường xuyên bị các chị em trong sơn trại xem thường, khiến trái tim cũng bất ổn.
Nói một cách vô ích, một mẫu đất tốt, nếu không thì có thể thu hoạch hàng trăm lạng ngũ cốc.
Cuối cùng đợi thu hoạch xong ớt, Trình Đại Lôi lại đăng thông báo, Tiểu Bạch Lang liền cảm thấy cuối cùng cũng có thể thở ra. Vậy mà kết quả nghe được, vẫn là những giễu cợt như vậy.
Không phải chuyện này không thể là sự thật, nhưng nó tốt đến mức khiến người ta không thể tin nó là sự thật.
Tiểu Bạch Lang lần này lên núi, là muốn trực tiếp hỏi Trình Đại Lôi xem thật hay giả.Nếu thật sự không được, chỉ có thể trồng thêm vài trăm cân lương thực.