Chương 119: Xào Ớt Khô

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,389 lượt đọc

Chương 119: Xào Ớt Khô

Vừa bước vào Cáp Mô trại đã ngửi thấy mùi cay nồng, Tiểu Bạch Lang bịt mũi, nhìn thấy trại Cáp mô đặt hơn chục cái nồi và đang xào ớt.

"Bạch đương gia, đã lâu không gặp, hôm nay rảnh rỗi mà tới đây?" Từ Thần Cơ nghênh đón.

"Đem họ Trình kêu ra đây, lão nương muốn cùng hắn tính sổ."

Nếu như đổi lại có người bên ngoài trại Cáp Mô hô to gọi nhỏ, lấy phong cách hiện tại của trại Cáp Mô, Từ Thần Cơ sớm đã kêu người cầm vũ khí. Thế nhưng, người trước mắt này lại là Tiểu Bạch Lang, ngược lại không phải do thân phận, mà bởi vì giới tính của nàng.

Một nữ nhân tìm một người nam nhân tính sổ, còn có thể là tính gì...Nợ hoa đào? Này, Đại đương gia ra tay thật là nhanh a, căn bản là không cho mình cơ hội.

Chỉ là, cũng không nhớ rõ Đại đương gia gần đây có đi qua Hạnh Hoa lĩnh, đương nhiên, loại chuyện xấu xa cũng không có khả năng cho người khác biết, không quản nữa, mình vẫn nên đi cho người tới cho nàng thôi, nữ nhân này không thể trêu vào, một thanh cương đao, chuyên môn xử lý đám nam nhân lưu manh.

Khi trình Đại Lôi tới, còn cực có phong độ chào hỏi Tiểu Bạch Lang, đối với mỹ nữ như mây ở Hạnh Hoa lĩnh, hắn tuy thân thể không đến, nhưng trong lòng mong mỏi.

Bất quá, tiểu bạch sói sắc mặt không tốt, trực tiếp nói: "Họ Trình, chuyện ngươi hứa với ta còn tính hay không!”

Từ Thần Cơ ánh mắt lập tức sáng lên: Quả nhiên có việc.

Tần Man và Lâm Thiếu Vũ ở gần đó, cũng đưa qua một lỗ tai.

"Chuyện gì?" Trình Đại Lôi không hiểu ra sao.

"Cái này..." Tiểu Bạch Lanh có chút xấu hổ nói, một mẫu ớt cho ra hai ba ngàn ân, nhưng nếu trồng những loại ngũ cốc khác chỉ có mấy trăm cân, người khác sẽ nói rằng cô nghèo đến điên rồi!”

"Hừ, ngươi chẳng lẽ không biết là chuyện gì sao!"

Bạch!

Không biết có bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào nơi này, mà những lời đàm tiếu trong mắt đang hừng hực. Vị đương gia nổi tiếng ở núi Thanh Ngưu này, từ khi nào con hổ cái lại tỏ thái độ nữ nhi nhu mì như vậy, còn nói rằng giữa hai người bọn họ có việc cần nói.

Trình Đại Lôi đổ mồ hôi như thác nước, hắn dường như nhớ lại nỗi bối rối khi bị Cao Phi Báo cùng Vu Cầu Nhiên rào đón.

"Ngươi mẹ nó đến tột cùng là chuyện gì?" Trình Đại Lôi cắn răng.

"Chính là ớt..."

Trình Đại Lôi đột nhiên nhận ra, "Ớt a, đúng, sơn trại các ngươi thu được bao nhiêu ớt?"

"Có hơn hai ngàn cân đi."

"Ít như vậy..." Trình Đại Lôi nói thầm một tiếng, nói: "Cứ chở tới đây đi, dựa theo trước đó đã nói xong, 1 cân ớt 1 cân lương thực, tiểu mạch hay Đậu Nành tùy ý chọn. Ờ, đúng rồi, trước khi chở qua đây hãy xào qua một lần, xào khô.”

Trình Đại Lôi lúc này đã nhận được thư của Tô Anh, việc thương lượng giá cả với khách hàng rất tốt, mua với giá một đấu ớt đổi một đấu lúa mỳ.

Mức giá này nằm ngoài tưởng tượng của Trình Đại Lôi, trồng 1 mẫu lương thực giờ chẳng qua chỉ là mấy trăm cân sản lượng, trồng ớt lại có thể đạt tới mấy ngàn cân. Mà Trình Đại Lôi cùng Tiểu Bạch Lang là dùng trọng lượng làm đơn vị, nhưng cùng Thương gia đổi, lại là dùng dung lượng làm đơn vị, 1 cân ớt cùng 1 cân lúa mỳ, thể tích tự nhiên là khác biệt.

Chỉ là thương nhân không ăn được lượng hàng lớn như vậy, chỉ muốn chuẩn bị năm ngàn cân. Giờ chẳng qua chỉ là Trình Đại Lôi rất hài lòng, không cần nóng vội, nguồn tiêu thụ phải từ từ được mở ra.

Nói xong, nhìn thấy Tiểu Bạch Lang vẫn chưa rời đi, Trình Đại Lôi trong lòng lẩm bẩm, cô gái này không phải muốn đi muốn nói chuyện phiếm với mình sao? trại Cáp Mô bây giờ cũng được cho tài vận dư thừa, nên sức hấp dẫn của mình đối với nữ nhân cũng có chút tăng lên.

"Sao không vào phòng ta nói chuyện phiếm, ta mới viết một bài thơ mới..."

"..." Tiểu Bạch Lang.

Trình Đại Lôi đánh giá quá cao sức hấp dẫn của mình, cô không muốn cùng Trình Đại Lôi nói chuyện phiếm, mà là nhất thời không thể tin được. Lần này, Trình Đại Lôi có thể bù đắp cho cô hàng trăm cân đậu nành, vì vậy cô mới cố tình tỏ ra thái độ khôn ngoan, sợ rằng Trình Đại Lôi sẽ không thừa nhận.

Nhưng hóa ra…mọi thứ tốt như vậy, tốt đến mức khiến người ta không thể tin được.

Sau khi có phản ứng, Tiểu Bạch Lang lập tức xuống núi và biến mất.

Trình Đại Lôi thở dài tiếc nuối, có phải vì cô ấy không thích thơ không? Lần sau vẫn nên nói chuyện khác.

Dưới chân núi vẫn có người đứng đó, nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Tiểu Bạch Lang, bọn họ lập tức hiểu ra.

Khẳng định là Trình Đại Lôi không chịu thừa nhận, đúng vậy, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy. Tảng đá nặng trong lòng người này cuối cùng cũng rơi xuống đất, cảm giác này giống như nghe tin một người bạn của mình trúng số, quay quắt ở nhà không ngủ được, sau đó thì nghe tin tờ vé số bị mất. Thực sự có một đêm ngon giấc.

"Bạch đương gia, đừng để trong lòng, cũng không có gì quá nghiêm trọng.”

"Lão bồi đều nói rằng, không có miếng bánh nào từ trên bầu trời rơi xuống, thiệt thòi một lần, lần sau tự khắc hiểu.”

"Ta lúc đầu nói cái gì, lúc đầu nói cái gì..."

Tiểu Bạch Lang không để ý tới bọn họ, cưỡi ngựa trở về sơn trại, vội vàng ra mệnh lệnh cho người trong sơn trại xào ớt. Hơn hai ngàn cân cũng phải xào mấy ngày, Hạnh Hoa lĩnh cũng không có nhiều nồi sắt như vậy.

Vài ngày sau, lại có mấy nhà sơn trại trồng ớt tìm đến Trình Đại Lôi hỏi tội, bọn họ nổi giận đùng đùng lên núi, nhưng khi xuống núi lại hồn phách thất lạc, trở về sơn trại liền bắt đầu xào ớt.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right