Chương 120: Cho Đổi Lương Thực

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 2,039 lượt đọc

Chương 120: Cho Đổi Lương Thực

Vẫn không có nhiều người biết chuyện gì đang xảy ra, trên núi cũng không có gì để giải trí tiêu khiển, gần đây, sự việc này đã trở thành tin tức. Sau bữa tối, mọi người sẽ phải đưa ra một số nhận xét.

Mấy nhà sơn trại trồng ớt cũng không nhiều, cộng lại bất quá hơn một vạn cân, thêm trại Cáp Mô chính mình trồng, là khoảng hơn bốn vạn cân.

Tất cả mọi người trong sơn trại đều bận rộn, Trình Đại Lôi đã lên kế hoạch dọn dẹp một nha thuốc cho Lưu Bi, nhưng không có ai, vì vậy hắn phải tự mình ra trận. Sự truyền nhiễm đáng sợ của Lưu Bi quả thực khủng khiếp, nhưng nếu đã quen thuộc thì cũng chẳng sao. Thỉnh thoảng bi thương một chút, cũng có thể điều chỉnh lại cảm xúc.

Bây giờ Lưu Bi vẫn đang làm công tác tư tưởng cho Đỗ Mậu, phải nói ý chí của Đỗ Mậu thật sự rất vững vàng, hắn vẫn chưa đồng ý gia nhập. Chỉ là nghe nói trạng thái tinh thần của hắn có chút không tốt, đã bắt đầu có xu hướng tự hại mình.

Cuối cùng cũng đem thảo dược dọn vào nhà thuốc, Trình Đại Lôi để Liễu Chỉ viết hai ký tự lớn và treo nó ở cửa, theo cách này, son trại xem như cũng có nơi gọi là phòng y tế.

Đô, hoàn thành xây dựng nhà thuốc, khen thưởng một quyển sách y thuật.

Lời nhắc của hệ thống truyền đến, Trình Đại Lôi không ngờ rằng vậy mà có nhiệm vụ ẩn. Hắn lật cuốn sách y học ra và thấy trên đó có viết ba chữ: Thiên Kim Phương.

Thiên Kim Phương: Lấy từ chỗ Dược Vương, thầy thuốc đẳng cấp đạt tới ưu tú mới có thể sử dụng..

Trình Đại Lôi quyết định giao nó cho Lưu Bi, hắn ta cảm thấy các cấp của Lưu Quan Chương đều có thể nâng cấp, mà tiềm năng là tới truyền thuyết, làm sao sao có thể không coi trọng.

Nhưng liệu có nhất thiết phải đào tạo con cháu của Hán Chiêu Liệt Đế trở thành bác sĩ?

Bây giờ, mấy nhà sơn trại quanh núi Thanh Ngưu đều đang xào ớt, mùi vị tràn ngập khắp nơi, mà rốt cục tin tức mới được truyền đi rộng rãi…

Có người trong lòng bắt đầu bồn chồn, cũng có người không coi trọng, cảm thấy chỉ là tin đồn. Giờ chẳng qua chỉ là vô luận như thế nào, đã có người bắt đầu ngủ không yên.

"Đại ca, huynh có nghe thấy không?"

Phi Hổ trại, Cao Phi Báo hỏi như vậy.

"Ta không phải là đang nghe ngươi nói sao." Cao Phi Hổ rất bất đắc dĩ liếc nhìn đệ đệ mình.

"Vậy đại ca cảm thấy là thật à?" Cao Phi Báo lập tức hỏi.

Cao Phi Hổ im lặng, tin tức lan ra, hiện tại hắn đã biết chút ít. Năng suất ớt trên một sào gấp hơn chục lần so với các loại cây trồng khác, nghĩ lại cảm thấy khó tin nên trong tiềm thức hắn nghĩ đây là giả.

Nhưng nếu...

Nếu là sự thật, e rằng những ngày sau đó mình sẽ không ngủ được. Vì cái gì sao...chính là tiếc đến đau lòng.

"Làm sao có thể đúng được…Cáp Mô trại lại làm ra mấy cái trò này…”

"Nhưng chuyện nếu như..."

"y... Cái gì mà nếu, nào có nhiều nhưng nếu như vậy, không thể nào là thật, chính là không có khả năng là thật."

"Nhưng nếu..." Nhìn thấy vẻ mặt không tốt của đại ca, Cao Phi Báo cũng không có tiếp tục, đột nhiên nói: "Đại ca, sơn trại chúng ta cũng có hàng trăm cân ớt. Sao chúng ta không đem đi đổi thử. Nếu là thật, không cần nói cũng biết, nếu là giả, chúng ta phải cho trại Cáp Mô một bài học.”

Phi Hổ trại cũng có trồng mấy cây ớt nhưng không nhiều, cũng chính là trước, phòng sau phòng, trong xó xỉnh trồng một số, ước chừng bốn năm trăm cân. Ngày thường lúc ăn cơm cũng dùng chút, không thể không nói, mùi vị rất tốt. Nhưng nếu nói hôm nay đổi 1 cân ớt có thể được 1 cân lương thực, Cao Phi Hổ không tin.

"Muốn đi thì đi, cũng đừng hy vọng nhiều, ta đã nói không được phép trồng, nhưng đệ không nghe, lần này cho đệ tại sao biết đại ca mãi là đại ca.”

Cao Phi Báo lên xe ngựa, đem ớt để vào bao tải rồi gọi một vài huynh đệ cùng đi đến trại Cáp Mô.

Khoảng cách không quá xa nhau, không bao lâu liền đến. Chỉ thấy dưới dãy Cáp Mô dưới còn có mấy người, tất cả đều là mấy sơn trại còn lại tụ ở chỗ này tìm hiểu tin tức.

Nhìn thấy Cao Phi Báo tới gần, lập tức có người đứng lên nói: "Nhị đương gia, ngươi tới đây làm gì…Ta nhớ rõ ngươi không cho chúng ta trồng, hóa ra là lén đem về trồng."

“Nói gì vậy, tại sao ta phải trồng, ta chính là muốn vạch trần trại Cáp Mô, bây giờ ta kéo ớt đến, nếu không đổi được lương thực, ta xem bọn họ nói sao.”

“Nhị gia hay đấy!” Có người giơ ngón tay cái lên.

“Nói chung là vậy thôi.” Cao Phi Báo xua tay nói, “Thế này đi, ta và các ngươi sẽ cùng nhau lên núi, sau đó xem Trình Đại Lôi sẽ bước xuống đài như thế nào”.

"Đi thôi, mọi người đi cùng nhị đương gia.”

"Đi, đi cùng nhau, cùng nhau đi!"

Một đám hơn chục người cùng Cao Phi Báo lên núi. Tư thế này làm cho Lâm Thiếu Vũ đang canh giữ trên núi không khỏi kinh ngạc, muốn động thủ sao. Tuy nhiên, trại Cáp Mô hiện tại, dựa vào mười mấy người cũng không thể làm được chuyện gì. Hơn nữa, bây giờ trên sườn đồi bên ngoài sơn trại, ngoại trừ một con đường mòn đi lên núi, những thứ khác đều là cạm bẫy. Thật sự, nếu có thêm một trăm tám mươi binh lính tinh nhuệ, trại Cáp Mô cũng có thể yên tâm phòng thủ.

Hoàng Tam Nguyên tiếp đãi Cao Phi Báo, hàn huyên qua lại, Hoàng Tam Nguyên mới biết được ý đồ của Cao Phi Báo.

"Hoàng tổng quản, chúng ta là đến đổi lương thực, đã nói thì phải giữ lời a." Cao Phi Báo nghểnh đầu nói.

“Ngươi vẫn là người tới trước.” Hoàng Tam Nguyên kiểm tra ớt nói, đột nhiên sửng sốt: “Nhị đương gia, ngươi còn chưa xào ớt?

“Chưa xào qua thì làm sao, không lẽ ta còn xào chín mang đến cho các ngươi.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right