Chương 1257: Lữ Phụng Tiên Ở Nơi Nào!!

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,431 lượt đọc

Chương 1257: Lữ Phụng Tiên Ở Nơi Nào!!

“Long Tù, ngươi đi lấy tính mạng nàng, thống khoái chút.”

Một đại hán Nhung tộc đứng dậy, trong tay cầm Lang Nha bổng, không hề cưỡi ngựa mà muốn bộ chiến với Hoa Mộc Lan.

Có thể được Lữ Phụng Tiên tự mình điểm tướng, thì bản sự của Long Tù dĩ nhiên không hề tầm thường. Mà Hoa Mộc Lan đã đến lúc tắt đèn, trọng kiếm trong tay nàng không thể ngăn được Lang Nha bổng của Long Tù.

Cơ thể càng ngày càng mỏi mệt, cuối cùng binh khí hai người đụng vào nhau, Hoa Mộc Lan bị hất tung ở trên mặt đất.

Nàng gắng gượng đứng lên, vết thương cũ bị xé nứt trong quá trình này, máu tươi chảy ra.

Cơ thể đã muốn dầu hết đèn tắt, nàng dùng hết sức lực còn lại để đứng lên. Long Tù đứng trước mặt nàng, cư cao lâm hạ nhìn xuống, phát ra tiếng cười khặc khặc.

Mặc dù Lữ Phụng Tiên nói không thể làm nhục nàng, nhưng đối với Nhung Tộc, loại trêu ghẹo nữ tướng hoa dung nguyệt mạo như thế này quả thức có chút khoái cảm biến thái. Mặc dù là hãn tướng bên trong sát tràng nhưng dung mạo của Hoa Mộc Lan lại rất được.

Chính mình không nỡ giết nàng đây này.

Long Tù nuốt nước miếng.

Lữ Phụng Tiên nhíu mày: “Nhanh chóng động thủ, không cần dây dưa.”

Long Tù thật sự có chút sợ Lữ Phụng Tiên với mới xuất hiện này, hắn cầm Lang Nha bổng, nhìn về phía Hoa Mộc Lan ở dưới đất.

“Tiểu nương tử, chớ trách gia gia vô tình, ta cũng không nỡ lòng giết ngươi a.”

Hoa Mộc Lan tuyệt vọng nhắm mắt lại.

“Thằng nhãi ranh ngươi dám!”

Đột nhiên hét lớn một tiếng, một vũ tiễn phá không bay đến, Long Tù vội vàng ngăn cản, nhưng vẫn bị phá vỡ gương mặt.

Theo vũ tiễn, một đội ngũ đạp phá màn đêm mà đến. Cầm đầu là một người cưỡi trêu đen, trong tay giơ búa, người còn chưa tới, trong miệng đã la to.

“Lữ Phụng Tiên ở nơi nào, Lữ Phụng Tiên ở nơi nào!”

Hoa Mộc Lan nhắm mắt lại, rất không muốn thừa nhận mình quen biết người này. Quả nhiên là ngu xuẩn đến mất mặt a......

Nhân mã của Cáp Mô trại đột nhiên xuất hiện, phá vỡ vòng vây của Nhung tộc. Trêu đen của Trình Đại Lôi rất nhanh, trong nháy mắt đã xuất hiện tại trước mặt Hoa Mộc Lan. Trong tay cầm búa mặt quỷ, đập về phía Long Tù.

Long Tù giơ Lang Nha bổng nghĩ cản, nhưng sao có thể chống đỡ được. Hắn trực tiếp bị nện ngã xuống đất, trong miệng thổ huyết không ngừng.

Khí lực của người này vô cùng lớn.

Trình Đại Lôi đỡ Hoa Mộc Lan đứng dậy, giao nàng cho Hoa Vinh, một tiễn vừa rồi chính là do người này bắn ra.

“Lữ Phụng Tiên ở nơi nào, Lữ Phụng Tiên ở nơi nào.”

Trình Đại Lôi trong miệng oa oa kêu to, lần này hắn xuất động, cứu Hoa Mộc Lan là chuyện nhân tiện, mục tiêu chủ yếu vẫn là họ Lữ.

Lữ Phụng Tiên nhíu mày, sau khi nhận ra Trình Đại Lôi. Gã liền cầm Phương Thiên Họa Kích, giận dữ lao về phía đối phương.

“Cẩu tặc đi chết.”

Hai người gần như đồng thời rống to, trong nháy mắt, hai con ngựa liền đụng vào nhau.

Trình Đại Lôi biết bản sự của người này không tầm thường, hôm nay Cáp Mô trại tề xuất tinh nhuệ, cũng chính là cơ hội ngàn năm một thuở.

Mà Lữ Phụng Tiên chỉ có hận đến thấu xương, nếu có thể giết chết đối thủ thì gã dĩ nhiên không chịu buông tha cơ hội này.

Rất nhanh hai bên đã giao thủ mười mấy cái hiệp, bất phân thắng bại.

Bây giờ Hoa Vinh đã tiếp lấy Hoa Mộc Lan, nói: “Hoa Tướng quân không cần kinh hoảng, nơi này có chúng ta phụ trách.”

Hoa Mộc Lan ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt có tướng mạo đường đường. Nàng trong lòng ấm áp, Cáp Mô trại vẫn có người bình thường, cũng không biết dạng người như Trình Đại Lôi, tại sao lại có thủ hạ như vậy.

Nàng cũng chú ý chiến đấu trên sân, không khỏi giật nảy cả mình.

Hoa Mộc Lan không phải là chưa từng giao thủ với Lữ Phụng Tiên, nhưng ba chiêu liền bị đánh bại, căn bản không thể phản kháng được.

Mà bây giờ Trình Đại Lôi có thể cùng đối phương chiến bình, đây thật sự là điều khó thể tưởng tượng.

Trước kia còn tưởng rằng Trình Đại Lôi bị tửu sắc móc rỗng cơ thể, công tử bột trông thì ngon mà không dùng được. Nhưng bây giờ nhìn hắn không có nửa phần suy yếu, đem một thân võ học thi triển phát huy vô cùng tinh tế.

Không hổ là ma đầu trên chiến trường, danh xưng Cáp Mô đại vương khiến thế nhân vừa nghe đã sợ mất mật.

Trình Đại Lôi tự mình giao chiến với Lữ Phụng Tiên cũng không được thời gian quá dài. Tìm được cơ hội, Quan Ngư liền gia nhập cuộc chiến.

Sau đó là Trương Phì, Triệu Tử Long, Đan Hùng Tín, Dương Chí, Cao Phi Hổ, Cao Phi Báo, Tiểu Bạch Lang…

Tinh nhuệ của Cáo Mô trại đều động loạt lao lên, tấn công Lữ Phụng Tiên.

Đến lúc này, Trình Đại Lôi không thể không bội phục võ nghệ của Lữ Phụng Tiên. Đối mặt đám người vây đánh, gã vẫn có thể chống đỡ, đứng ở thế bất bại.

Người này, đúng là không dễ giết.

Trong lòng Lữ Phụng Tiêu cũng có nỗi khổ không nói được, đám người này tự nhiên lại xuất hiện, mỗi người đều có năng lực tự chiến một trận với mình.

Cùng do bọn hắn có nhiều người nên không thể thi triển hết võ nghệ của từng cá nhân, cho nên gã mới có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Nhưng nhân lực có giới hạn, thể lực của mình cũng sẽ hao hết, tiếp tục đánh nhất định sẽ thua.

Xem ra, hôm nay không phải thời điểm giết Trình Đại Lôi.

Một cây Phương Thiên Họa Kích khuấy động sát cơ, đánh lui Cao Phi Hổ, Cao Phi Báo, Tiểu Bạch Lang. Vào lúc này, gã nhìn ra khe hở, liền phóng ngựa trốn ra ngoài.

Trình Đại Lôi đè lại trận cước, không có để cho thủ hạ tiếp tục đuổi theo. Hôm nay thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng vẫn không thể giết chết được đối phương. Nếu muốn diệt trừ đối phương, sợ phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn.

Hôm nay giết không được, chỉ có thể ngày khác giết.

Đây là ý tưởng chung của cả Trình Đại Lôi cùng Lữ Phụng Tiên.

Lệnh binh sĩ quét dọn chiến trường, sau đó dẫn theo Hoa Mộc Lan bị thương, đám người trở về Lăng Xuyên thành.

Lại qua một đoạn thời gian, đại quân của Lý Hành Tai đã đi tới phía trước thành Trường An, mà Hoa Mộc Lan cũng chữa khỏi thương thế.

Trình Đại Lôi để cho người đưa Hoa Mộc Lan trở về, hai nhánh quân tụ hợp, vây chật thành Trường An như nêm cối.

Lý Hành Tai ma quyền sát chưởng, đang cùng Trình Đại Lôi thương nghị hạng mục công việc dễ hợp tác, gần như không kịp chờ đợi mà phát động tấn công thành Trường An.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right