Chương 1260: Đại Bại
Trình Đại Lôi lo nghĩ cũng không phải dư thừa, Lý Hành Tai nhất định sẽ bị Lữ Phụng Tiên chọc giận.
Hắn còn chưa nói cái gì, thủ hạ quan tướng đã giận không kìm được, nhao nhao xin chiến, muốn giao đấu với Lữ Phụng Tiên.
“Từ Vấn Thiên, ngươi đi chiếu cố hắn.”
“Vâng!”
Từ Vấn Thiên đáp ứng một tiếng, không kịp chờ đợi mà phi ngựa xuất chiến. Hắn một mực tìm kiếm cơ hội dương danh thiên hạ, trước mắt chẳng phải là cơ hội tốt nhất sao.
Thành Trường An đã là cơ hội cuối cùng, bây giờ không biết có bao nhiêu ánh mắt đều nhìn nơi đây. Nếu mình có thể đánh bại Lữ Phụng Tiên ở trước mắt hai quân, vậy lo gì người trong thiên hạ không biết tên mình.
Trong chớp mắt, hai người liền chém giết cùng một chỗ.
Từ Vấn Thiên là kẻ già đời trên giang hồ, một thân võ nghệ sớm đã đến tình cảnh đăng đường nhập thất (chỉ học vấn, kỹ năng từ nông cạn đến sâu rộng). Nhưng khi giao thủ với Lữ Phụng Tiên, hắn liền biết mình va phải đá cứng, không dễ thu thập.
Luận chiêu thức phức tạp, Lữ Phụng Tiên không bằng Từ Vấn Thiên, nhưng nếu luận thiên phú võ đạo, Từ Vấn Thiên có chênh lệch rất lớn đối với Lữ Phụng Tiên.
Lữ Phụng Tiên trực tiếp nhảy qua hóa giản vì phồn, tiến vào phản phác quy chân, cảnh giới đại đạo chí giản.
Sau 10 hiệp, Từ Vấn Thiên đã dần dần chống đỡ hết nổi, quay đầu ngựa, dự định quay về bản trận.
Nhưng Lữ Phụng Tiên nào cho phép hắn đi, một cây Phương Thiên Họa Kích ngăn lại đường đi, chiêu chiêu đều nhằm vào chỗ yếu hại của Từ Vấn Thiên.
Tiếp tục đánh xuống, Từ Vấn Thiên chắc chắn phải chết. Bất đắc dĩ, hắn sử dụng tuyệt kỹ giữ nhà, đại phủ rời khỏi tay, đập về phía Lữ Phụng Tiên.
Cũng thừa dịp này, hắn mới nhìn ra khe hở, lập tức chạy về phía bản trận.
Lữ Phụng Tiên cũng không đuổi theo, gã rút cung đáp tiễn, vũ tiễn lập tức rời dây cung.
Lý Hành Tai thực sự không nghĩ tới, chính mình vì giúp đỡ Từ Vấn Thiên có cơ hội dương danh, nhưng đối phương lại không đánh lại Lữ Phụng Tiên.
Hắn nhìn chằm chằm một màn này, đột nhiên hét to: “Cúi đầu.”
Từ Vấn Thiên cũng phát giác được địch đang giết tới sau lưng, phúc chí tâm linh mà hốt hoảng cúi đầu xuống. Cuối cùng chạy trốn nhưng mũ giáp lại bị Lữ Phụng Tiên đánh rơi.
Trước tiên ném binh khí, lại ném mũ giáp, trận chiến đấu này có thể nói bại đến hoa rơi nước chảy.
Mã Mạnh Khởi sớm đã kìm nén không được, cũng không đợi Lý Hành Tai phân phó, liền phi ngựa hướng về phía trước khiêu chiến.
“Đến hay lắm.”
Vừa mới đánh bại một người, khí thế của Lữ Phụng Tiên đang nổi, sao có thể sợ bại tướng dưới tay.
Hai người chém giết cùng một chỗ.
Gần đây, Mã Mạnh Khởi khá thuận lợi, chỉ là ăn một trận đại bại ở trong tay Lữ Phụng Tiên, 10 hiệp đều không thể chống đỡ. Chuyện này đối hắn là điều vô cùng nhục nhã.
Hôm nay liền nghĩ báo thù rửa hận, rửa sạch nhục nhã.
Đã từng có chút khinh địch, lần này đương nhiên sẽ không phạm sai lầm khi xưa. Lữ Phụng Tiên cũng giữ vững tinh thần: A, hắn tiến bộ không nhỏ.
Nhưng bằng bản lãnh này, thì rõ ràng còn chút chênh lệch với Lữ Phụng Tiên, Mã Mạnh Khởi đã dần dần lộ bại tướng, tình cảnh càng ngày càng gian khổ.
Ngân thương trong tay gã đã đánh không lại Phương Thiên Họa Kích của Lữ Phụng Tiên.
Mã Siêu không phải Từ Vấn Thiên, gã đã quen chém giết trên chiến trường. Mặc dù xuất thế đến nay, kinh nghiệm rất nhiều long đong, nhưng một cây ngân thương, đã giết chết không biết bao nhiêu tương của địch.
Bản lãnh của gã không thể nói là không tuyệt vời, nhưng chỉ dựa vào nhiêu đó, thì gã vẫn chưa thể trở thành đối thủ của Lữ Phụng Tiên.
Tình thế càng ngày càng bất lợi, Lý Hành Tai nhìn không chớp mắt về phía trận chiến trên sân. Hắn nhíu chặt lông mày, ít nhất, Mã Mạnh Khởi cũng nên tranh được cục diện không bại không thắng.
Nếu như gã bại, sĩ khí phe mình nhất định bị hao tổn. Huống hồ dưới tay mình đã có không có ai để phái ra.
Một đường đánh tới thành Trường An, Lý Hành Tai nắm vào không ít nhân tài, hiện tại thủ hạ của hắn cũng được gọi là mãnh tướng như mây. Nhưng nếu Mã Mạnh Khởi không thắng được đối phương thì về phần những người khác liền không đáng giá nhắc tới.
Lại nhìn trên sân, song phương đã đánh qua năm mươi hiệp, Mã Mạnh Khởi có thể nói hoàn toàn rơi xuống hạ phong. Hiện tại, gã chỉ có lực chống đỡ chứ không thể tấn công đánh trả.
Nếu tiếp tục đánh, sợ sẽ lập tức thua.
Chợt có một ngựa lao ra xuất chiến, không phải ai mà chính là nữ tướng Hoa Mộc Lan dưới trướng Lý Hành Tai.
Trước đây không lâu, nàng thua dưới tay Lữ Phụng Tiên, đây dĩ nhiên là điều vô cùng nhục nhã. Huống hồ, Mã Mạnh Khởi đã không chống đỡ được bao lâu, mà nàng là người đi duy nhất có thể ra ứng chiến với Lữ Phụng Tiên. Nếu nàng không ra tay, thì dưới trướng Lý Hành Tai cũng không có ai đủ tư cách ra tay.
Hoa Mộc Lan có một thanh trọng kiếm, tiến lên hợp lực cùng Mã Mạnh Khởi, đánh Lữ Phụng Tiên.
Hiện tại, Mã Mạnh Khởi đã được giải tỏa chút áp lực. Lấy nhiều đánh ít dĩ nhiên không phải là chuyện hợp để ló mắt, huống chi là liên thủ với một nữ nhân.
Nhưng trong tình huống này, không thể suy nghĩ quá nhiều. Mấu chốt là hai người liên thủ, cũng không chiếm được bao nhiên tiện nghi của Lữ Phụng Tiên.
Lấy một chọi hai, Lữ Phụng Tiên không sợ chút nào, ngược lại càng đánh càng tinh thần. Rất rõ ràng, gã không có đem Hoa Mộc Lan cùng Mã Mạnh Khởi nhìn ở trong mắt.
Hoa Mộc Lan cũng hơi cảm thấy phí sức, đây hoàn toàn là cảm giác bị áp chế. Mình đã thi triển tất cả vốn liếng, nhưng vẫn không thể chạm đến cực hạn của Lữ Phụng Tiên.
Có lẽ, Lữ Phụng Tiên căn bản không có cực hạn.
Nhớ tới ngày đó, Trình Đại Lôi có thể cùng Lữ Phụng Tiên đánh khó phân thắng bại. Lữ Phụng Tiên đã cao minh như vậy, cho nên mới nói Trình Đại Lôi hẳn không kém chút nào.
Quả nhiên là nàng đã xem thường hắn.
Đánh tới bây giờ, Lữ Phụng Tiên đã hoàn toàn áp chế hai người. Phương Thiên Họa Kích vung vẩy, công kích như màn mưa gió thổi không lọt, không cho đối phương một cơ hội thở dốc.
Tiếp tục đánh xuống, mạng cũng phải bỏ ở nơi này. Hai người đành phải vừa đánh vừa lui, kéo dài khoảng cách với Lữ Phụng Tiên.
Lữ Phụng Tiên đương nhiên sẽ không dễ dàng thả đối phương đi, mà đuổi càng ngày càng nhanh ở phía sau.
Ngay phía sau gã, cửa thành nổi trống, tiếng binh sĩ Nhung tộc la giết chấn thiên.
Thừa dịp sát uy của Lữ Phụng Tiên mà một mạch xung kích tới. Sĩ khí của Giang Nam quân đã chịu đả kích, cho nên chỉ có thể vừa đánh vừa lui, mãu đến ngoài ba mươi dặm, mới xem như ổn định trận hình.
Nhung Tộc giết chém lung tung một trận, nhưng không cách nào đụng tới căn cơ của Lý Hành Tai, do đó mới đành lui về.
Trận đại chiến này, Lý Hành Tai có thể nói thua đến hoa rơi nước chảy. Cuối cùng, vẫn là dựa vào một mình Lữ Phụng Tiên.
Nơi xa, Trình Đại Lôi thấy được cảnh này, không thể làm gì mà thở dài.
Quả nhiên Lữ Phụng Tiên thật sự cường hãn. Lý Hành Tai muốn cầm xuống thành Trường An, nhất thiết phải giải quyết Lữ Phụng Tiên trước.
Nhưng Lữ Phụng Tiên không phải dễ giải quyết như vậy.
Sau trận chiến này, Lý Hành Tai ngừng công kích, một đoạn thời gian rất dài cũng không công thành. Chỉ là dùng đại quân vây quanh thành Trường An, tạm thời án binh bất động, chờ đợi cơ hội thích hợp.