Chương 1259: Nhường Danh Vọng Cho Ngươi
Một chiêu bất thình lình, quả nhiên làm sắp xếp của Lý Hành Tai bị rối loạn. Máy ném đá, sàng nỏ, mà hắn chuẩn bị trước đó đã hoàn toàn không có tác dụng.
Một vòng chém giết, Lý Hành Tai không thể không tạm lệnh tam quân lui lại, trước tiên hiểu rõ tình thế trước mắt rồi lại nói.
Trận chiến thứ nhất, Lý Hành Tai có thể nói bị bại đến hoa rơi nước chảy. Khi hắn ổn định trận hình, tổ chức sức mạnh chuẩn bị phản công thì Nhung Tộc lại thu chiến, về lại Trường An.
Nơi xa, trên đỉnh quan chiến, Trình Đại Lôi nhấp miệng rượu, thở dài: “Chiều hướng phát triển a.”
Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, Lý Hành Tai đánh nhiều năm như vậy, nhưng tại sao lại không hiểu dương trường tránh đoản. Sợ hắn đã đánh gia thấp độ khó của trận chiến này…
Thời thế tạo anh hùng, anh hùng tạo thời thế, Lý Hành Tai có thể đi đến hôm nay, sợ vẫn là thành phần may mắn chiếm đa số. Nếu hắn tự cho đây đều là bản sự của mình, vậy trận chiến này sợ thất bại rất thảm.
Lý Hành Tai cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề, trong trận chiến này, Nhung Tộc nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối. Tử chiến đến cùng, tự nhiên đem hết toàn lực, mà mình quả thật cũng có chút nóng vội.
Hồng Trần cùng Lý Hành Tai có thâm cừu đại hận, tranh thiên hạ y không có hứng thú gì, mục đích chủ yếu chính là cạo chết Lý Hành Tai.
Vừa vặn Lữ Phụng Tiên cũng cùng tâm tình, vắt hết óc muốn giết chết Trình Đại Lôi.
Hai người một cái có dũng, một cái có mưu, mấu chốt là không nghĩ tới thu hoạch cái gì, chỉ là lấy phá hư làm mục đích.
Đại quân của Lý Hành Tai tập kết một chỗ, giống như Dã Nguyên Hỏa năm xưa, lúc gần đến đỉnh núi liền rơi xuống đáy thung lũng.
Bây giờ, Lý Hành Tai đại khái cũng ý thức được độ khó của trận chiến này.
Mặc dù Nhung tộc đã mất đại thế, nhưng vẫn không thể khinh thị. Bây giờ, thanh thế của Lý Hành Tai như mặt trời ban trưa, nhưng vẫn chưa đến tình trạng coi thường anh hùng thiên hạ.
Hiện tại nghĩ lại, những gì Hoa Mộc Lan nói về Trình Đại Lôi, có thể xưng chữ nào cũng là châu ngọc, đây còn không phải là cảnh báo cho Lý Hành Tai sao.
Chỉ tiếc lời thật thì khó nghe, Lý Hành Tai khi đó nghe không vào. Coi như bây giờ, hắn cũng chưa chắc nghe lọt.
Cái này ngược lại kích tâm háo chiến của hắn, đi qua trận chiến thất bại này, hắn không có sợ chiến, ngược lại tăng cường thế công.
Một lần lại một lần công thành, thời gian như thế một ngày lại một ngày làm hao mòn. Trong toàn bộ quá trình, song phương đều có thương tổn, không ai chiếm được tiện nghi của nhau. Lý Hành Tai không có cơ hội đánh hạ thành Trường An, Nhung Tộc mặc dù lấy được thắng lợi nho nhỏ, nhưng cũng không thể đả động tới gân cốt của Lý Hành Tai.
Trận chiến đấu này, mọi cử động đều liên quan đến tương lai của thiên hạ. Nhưng người tham gia chủ yếu là Trình Đại Lôi lại phảng phất như người bên ngoài, thờ ơ lạnh nhạt làm một người ngoài cuộc.
Lúc Lý Hành Tai không mở miệng, Trình Đại Lôi không có ý định ra tay. Lý Hành Tai muốn danh vọng này, Trình Đại Lôi liền đưa cho hắn.
Chỉ có điều, phần danh vọng trời ban này không có dễ nuốt như vậy.
Không tham chiến không có nghĩa là Trình Đại Lôi không chú ý trận chiến tranh này, chiến báo liên tục không ngừng đưa đến trước mặt Trình Đại Lôi. Trình Đại Lôi và Thôi Bạch Ngọc cùng một đám túi khôn phân tích tập hợp, phán đoán ưu khuyết hai quân.
Thôi Bạch Ngọc sửa sang chiến báo trước mặt, nói: “Đánh mãi không xong, mặc dù trước mắt Lý Hành Tai không làm gì được thành Trường An, nhưng thế cục đối với Lý Hành Tai vẫn là có lợi. Hiện tại, công phá thành Trường An cũng chỉ là vấn đề thời gian.”
“Ta xem chưa hẳn.” Trình Đại Lôi đáp: “Xem tình thế giống như có lợi đối với Lý Hành Tai, nhưng thời gian trôi qua, ưu thế của Lý Hành Tai đang dần dần biến mất.”
Thôi Bạch Ngọc nhíu mày: “Lời này giải thích như thế nào?”
Trình Đại Lôi nói: “Dã Nguyên Hỏa gặp đại bại ở Giang Nam, Nhung Tộc không gượng dậy nổi, nhưng năng lực tác chiến của Nhung Tộc vẫn cường hãn như cũ. Lý Hành Tai có thể liên chiến liên thắng cũng là do Nhung Tộc đã mất đi lãnh tụ. Mà bây giờ Hồng Trần cùng Lữ Phụng Tiên liên thủ, chỉ cần ổn định thế cục, thì sĩ khí bị vứt bỏ của Nhung tộc chưa hẳn không thể lấy về. Đến lúc đó Nhung Tộc bách chiến bách thắng sẽ một lần nữa trở lại.”
“Hồng Trần gánh nổi vị trí lãnh tụ này sao?” Thôi Bạch Ngọc hỏi.
“Hồng Trần quá sức.” Trình Đại Lôi thở dài: “Nhưng Lữ Phụng Tiên nhất định gánh nổi.”
“Tại sao Đại đương gia lại coi trọng người này như vậy?”
Thôi Bạch Ngọc mang theo nghi hoặc hỏi, kể từ khi Lữ Phụng Tiên xuất hiện, Trình Đại Lôi liền khăng khăng chặn đánh giết đối phương. Vì mục đích này mà có thể xưng không tiếc đại giới. Bây giờ mọi người đều biết, Lữ Phụng Tiên là đối thủ khó dây dưa, nhưng Trình Đại Lôi giống như ngay từ đầu đã biết.
Trình Đại Lôi nhìn Thôi Bạch Ngọc, miệng chậm rãi nói: “Bởi vì hắn có tư cách bị coi trọng.”
Nguyên nhân chân thực, Trình Đại Lôi tự nhiên không thể nói rõ với Thôi Bạch Ngọc. Nhân trung Lã Bố, mã trung Xích Thố (Người có Lã Bố, ngựa có Xích Thố). Bây giờ ngựa Xích Thố đã sớm rơi vào trong tay Quan Ngư, nhưng Lữ Phụng Tiên vẫn vô cùng cường đại.
Trình Đại Lôi ẩn ẩn có loại cảm giác, tai hoa mà chính mình gây ra, cuối cùng cũng phải do mình tới giải quyết.
Bây giờ, Trình Đại Lôi một mặt làm đủ chuẩn bị, một mặt chờ tin tức Lý Hành Tai. Khi Lý Hành Tai tự giác không chịu đựng nổi, mở lời với hắn thì hắn nhất thiết phải cam đoan một kích thành công.
Nhưng nói thực ra, đối mặt với kẻ địch như Lữ Phụng Tiên, Trình Đại Lôi cũng không có bất kỳ nắm chắc nào.
Tình cảnh của Lý Hành Tai xác thực gian khổ, nhưng hắn cũng không buông lỏng thế công, ngược lại càng chiến càng mạnh, đi qua một vòng lại một vòng công thành thủ hạ cũng tổn thất không ít nhân thủ.
Đến một ngày này, song phương mở thành, bày ra trận chiến.
Lữ Phụng Tiên một ngựa đi đầu, xuất hiện phía trước đội ngũ. Tay gã cầm Phương Thiên Họa Kích, đi tới đi lui trước trận, sau đó chỉ về phía Giang Nam quân, quát lớn: “Có dám phóng ngựa lên chiến một trận với ta hay không?”
Nơi xa, trên tháp quan chiến, Trình Đại Lôi nhìn thấy một màn này liền thầm nghĩ: Lữ Phụng Tiên đang muốn đơn đấu.
Giá trị uy lực của Lữ Phụng Tiên cao đến dọa người, Lý Hành Tai tuyệt đối không nên rơi vào bẫy của gã. Bằng mấy viên tướng dưới tay hắn, thì chỉ có đi nạp mạng cho Lữ Phụng Tiên mà thôi.