Chương 1267: Đi Tới Ngày Tà
Phía dưới tường thành, sau hồi chém giết, lúc này Ngân Mâu đã nhặt Thất Phu Kiếm của Trình Đại Lôi về, dâng hai tay cho Trình Đại Lôi.
Trình Đại Lôi tra lại kiếm vào vỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm trận chiến dưới tường thành. Hôm nay không giết được Lữ Phụng Tiên, thật sự đáng tiếc.
Nhưng mà, chuyện xảy ra hôm nay hẳn là có thể đả kích uy phong của Lữ Phụng Tiên. Trận đấu trước mắt, bản thân cũng không phát huy được tác dụng quá lớn.
“Chúng ta lui.”
Ra lệnh một tiếng, trong nháy mắt vài người của Cáp Mô trại đã tập kết, lặng lẽ rút khỏi chiến đấu.
Hiện tại Lý Hành Tai một lòng một dạ muốn chiếm lấy thành Trường An, cũng không có tâm tình cố kỵ quá nhiều, trong khoảng thời gian này, Trình Đại Lôi đã dẫn người rời đi.
Dưới thành Trường An một trận đại chiến, chém giết đến máu chảy thành sông, rất nhiều lần Lý Hành Tai đều có cơ hội công phá tường thành, cắm cờ ở trên thành.
Nhưng mà Nhung Tộc lại liều chết giết địch, dùng mạng người chồng chất lập ra phòng tuyến, chặn một vòng lại một vòng tiến công của quân Giang Nam.
Giết đến nửa đêm, thấy binh lính đã mệt mỏi, đánh tiếp cũng sẽ không có hiệu quả gì, Lý Hành Tai hạ lệnh thu binh.
Trải qua một ngày xa luân chiến, Lý Hành Tai hung hăng đả kích nhuệ khí của Lữ Phụng Tiên, hắn đương nhiên không có lá gan ở trước hai quân diễu võ dương oai, dương dương tự đắc.
Cuối cùng, Lý Hành Tai có thể tự mình đánh công thành chiến không chút do dự, quân đế quốc với ưu điểm làm việc với nhau sẽ có thể có tác dụng.
Sau đó lại trôi qua mấy ngày, Lý Hành Tai hơi chỉnh cổ kỳ, lại triển khai công thành chiến với thành Trường An.
Ba ngày đánh một trận nhỏ, năm ngày đánh một trận lớn, không cho Nhung Tộc một cơ hội nghỉ ngơi.
Trong quá trình, tự nhiên thương vong càng lớn. Nhưng đơn giản là tổn thất một ít mạng người mà thôi, từ khi loạn thế bắt đầu đến bây giờ, đã chết quá nhiều người. Trước mắt đã là trận chiến cuối cùng, Lý Hành Tai cũng không ngại để thêm một vài người chết.
Dù lấy mạng người đổi, hắn cũng muốn đổi ra một trận thắng lợi.
Lý Hành Tai quá thèm muốn trận thắng này.
Phụ huynh đều chết oan chết uổng, tôn nghiêm hoàng tộc Lý gia bị người giẫm đạp, giãy giụa một đường để đi đến ngày hôm nay, không phải Lý Hành Tai đã chịu đựng rất nhiều sao.
Chỉ cần trận này thắng lợi, bản thân sẽ có thể rửa sạch sỉ nhục. Cho nên, Lý Hành Tai tự nhiên không tiếc đại giới, bất kể hy sinh.
Hắn có quyết tâm như vậy, tự nhiên tạo thành áp lực cực lớn cho hai người thủ thành như Hồng Trần Liễu và Lữ Phụng Tiên.
Hồng Trần Liễu xem như tu hú chiếm tổ, giả mạo danh nghĩa Dã Nguyên Hỏa ra lệnh. Đến bây giờ, bị nhốt ở thành Trường An, Nhung Tộc tự nhiên hiểu rõ mọi chuyện là như thế nào. Nếu như hắn vẫn luôn luôn thắng lợi, tất cả mọi người cũng không ngại phối hợp diễn với hắn cho xong.
Nhưng một khi xuất hiện thất bại, sĩ khí bên trong thành sẽ bị đả kích rất lớn.
Trong toàn bộ quá trình, Lý Hành Tai vốn không dùng âm mưu quỷ kế gì, cũng không có vũ khí sắc bén công thành.
Nhưng chiến tranh vốn là hai bên hy sinh binh lực cho nhau, âm mưu quỷ kế hữu dụng, nhưng cũng hữu hạn.
Chiến tranh một ngày lại một ngày, trong quá trình, Lý Hành Tai vẫn chưa từ bỏ công thành. Chỉ là dùng mạng người, đi đến cực hạn của Nhung Tộc.
Trong lúc vô ý thức, đã đánh tới mùa xuân, thành Trường An lại nghênh đón một mùa xuân ảm đạm.
Miễn cưỡng chống qua mùa đông, Nhung Tộc đã là cực hạn. Bọn họ uy hiếp đế quốc mấy chục năm, đại quân tràn vào biên cảnh, một mồi lửa lớn khiến nửa đế quốc trở thành đất khô cằn.
Hiện giờ, bọn họ cuối cùng cũng đi tới ngàn tàn.
Lý Hành Tai lấy thế nhất định phải thắng, dàn trận tấn công Nhung Tộc dữ dội, mang theo uy thế trăm vạn đại quân đẩy Nhung Tộc từng bước tới cực hạn.
Trong toàn bộ quá trình, Trình Đại Lôi ngoại trừ lộ mặt một lần kia, sau đó vẫn không tham dự quá nhiều.
Lý Hành Tai đánh hừng hực khí thế, Trình Đại Lôi trấn giữ cửa Tây trong gió êm sóng lặng, vắng lặng đến mức đường đi mọc cả cỏ.
Nhưng Trình Đại Lôi không dám buông lỏng cảnh giác, một mực nhìn chằm chằm chiến cuộc phát triển. Thế cục thay đổi trong nháy mắt, nói không chừng ngay lúc này đã có cơ hội cho mình lên sân khấu.
Mà thành Trường An ngay lúc này đã là tiếng kêu than khắp trời đất, xác chết đầy đường.
Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, chiến trận đã kéo dài được vài ba tháng. Trong đoạn thời gian này, Lý Hành Tai chưa bao giờ từ bỏ thế tiến công, hắn giữ không cho Nhung Tộc cơ hội thở dốc. Như thế khiến cho Nhung Tộc chịu áp lực rất lớn.
Sau khi Lữ Phụng Tiên thất bại, Nhung Tộc đã mất đi dũng khí khi đánh chiếm thành trì của quân Giang Nam. Quyền chủ động hoàn toàn rơi vào trong tay Lý Hành Tai, Lý Hành Tai quả là có biện pháp công thành.
Nhung Tộc bị cô lập trong thành, đành phải xua đuổi bách tính Trường An lên tường thành để phòng thủ, cơ hồ người người mặc áo trắng, nhà nhà khóc tang.
Thương vong là chuyện khó mà tránh khỏi.
Trận chiến đánh tới tình trạng này, cho dù là ai cũng hiểu Nhung Tộc đã không chống được bao lâu. bọn họ đã triệt để mất đi cơ hội lật bàn, thất bại chẳng qua là vấn đề thời gian.
Trong thời điểm tất cả mọi người đều đang lo lắng, Hồng Trần Liễu đã giải quyết được tình trạng thiếu hụt đấu khí của đại quân, có thể nói là vực dậy tinh thần.
Trận nào hắn cũng sẽ xuất hiện trên đầu tường, tự thân ra trận chỉ huy. Hai mắt đỏ ngầu, sát ý dạt dào. Lý Hành Tai không tiếc phải trả giá cao, hắn càng không muốn mặc cả, hai bên chết trận vô số, giờ lại càng xem ai không để ý số thương vong.
Một ngày nọ, Lý Hành Tai hiếm thấy không công thành, hắn muốn điều binh khiển tướng vận chuyển lương thảo, làm chuẩn bị cho chiến trận kế tiếp. Nhờ vậy, Nhung Tộc cũng có thể thừa dịp này nghỉ ngơi lấy lại sức một hồi.
Lữ Phụng Tiên vội vã tới tìm Hồng Trần Liễu, lại thấy Hồng Trần Liễu vừa mới tỉnh ngủ, đang ung dung rửa mặt.
“Nguyên soái, ngài thật giống như tuyệt không gấp gáp?”
“Có gì đáng để gấp gáp đâu.” Hồng Trần Liễu ngáp một cái.
“Lý Hành Tai ngày ngày công thành, sợ thành Trường An đã thủ không được, nguyên soái có cách đối phó gì rồi à.”
“Không phải còn chưa bị công phá à, không cần phải gấp.” Hồng Trần Liễu nói như chẳng có chuyện gì.