Chương 1268: Phá Hủy Trường A
Lữ Phụng Tiên trầm mặc một hồi, hắn thực sự nhìn không thấu tâm ý Hồng Trần Liễu. Lính đánh thành đổ, thành Trường An đang đối diện nguy cơ sinh tử, người người lòng nóng như lửa đốt, nhưng Hồng Trần Liễu hoàn toàn mang bộ dáng thờ ơ.
Nhưng nếu nói hắn không quan tâm thắng bại của trận chiến này thì không đúng. Dưới loại tình huống như hiện tại, đến cả trong quân doanh Nhung Tộc cũng có người cất tiếng ngỏ ý đầu hàng Lý Hành Tai. Nhưng Hồng Trần Liễu kiên quyết giữ thái độ chủ chiến, hoàn toàn bày ra bộ mặt muốn đánh một trận sống chết với thành Trường An.
Tâm ý của Hồng Trần Liễu, Lữ Phụng Tiên đương nhiên nhìn không thấu. Lại nói, kiểu gì thì Hồng Trần Liễu cũng là anh tài đương thời, ánh mắt của hắn tự nhiên có thể nhìn ra Nhung Tộc đã mất đi đại thế. Từ sau khi Lý Hành Tai đánh bại Dã Nguyên Hỏa tại Giang Nam, cũng là lúc kết cục trận chiến này được chú định.
Nếu như không có kỳ tích mà nói, Nhung Tộc thua không nghi ngờ.
Lữ Phụng Tiên xuất hiện miễn cưỡng coi như là một kỳ tích, cũng đúng là kéo thêm được một chút thời gian, nhưng cũng vẻn vẹn như thế. Hết lần này tới lần khác vẫn còn một Trình Đại Lôi, sự xuất hiện của hắn đánh tan ưu thế của Lữ Phụng Tiên.
Mà Hồng Trần Liễu đã nhìn ra điểm này từ lúc mới bắt đầu, hoặc có lẽ là, hắn vốn cũng không quan tâm trận chiến này thắng hay bại.
Trong lòng hắn, thành Trường An chính là một ngôi mộ, mục đích chỉ để chôn càng nhiều quân Giang Nam càng tốt.
Giang Nam bại trận, đối với Hồng Trần Liễu là vô cùng nhục nhã. Trong lòng của hắn một mực mang ý niệm báo thù, không quan trọng thắng lợi, mục đích đúng là muốn ngọc đá cùng vỡ với đối phương.
Thân kiêm sở trường ba nhà Phật Đạo Nho, nhưng sau khi tự tay phá chuyện, hắn đã vứt bỏ con đường ba nhà Phật Đạo Nho, rơi vào ma đạo.
Lữ Phụng Tiên thở dài: “Sợ cũng không chống cự được bao lâu.”
Hồng Trần Liễu trưng vẻ mặt không quan tâm, nhìn qua tựa hồ không để trong lòng chuyện gì.
“Lữ tướng quân có chuyện gì, không lẽ là đặc biệt tới tìm ta để trò chuyện vấn đề này?”
Lữ Phụng Tiên dừng một chút, nói: “Có chuyện quan trọng cần bẩm báo với nguyên soái, ta nghe được một vài tin đồn, có người muốn bỏ thành Trường An không phòng thủ không tham chiến nữa, muốn trốn về thảo nguyên.”
“Thật sự có chuyện này?” Hồng Trần Liễu hơi lấy lại tinh thần.
Lữ Phụng Tiên gật gật đầu: “Chuyện này vô cùng khẩn cấp, không biết nguyên soái dự định ứng đối ra sao, bằng không thành Trường An nhất định chưa đánh đã tan. Có lẽ, Lý Hành Tai tạm thời buông lỏng công thành, chính là vì muốn thành Trường An tự loạn.”
Hồng Trần Liễu nghĩ nghĩ, nói: “Chuyện này ta đã biết, Lữ tướng quân yên tâm, trong lòng ta nắm chắc.”
Mặc kệ trong lòng Hồng Trần Liễu có tự tin hay không, trong lòng Lữ Phụng Tiên chắc chắn là không còn trông mong gì nữa. Hắn vốn chuẩn bị nói thêm cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ buồn ngủ của Hồng Trần Liễu, hắn giấm nhẹm lời nói trong đáy lòng.
“Thuộc hạ cáo từ.”
Hồng Trần Liễu không quan tâm thành Trường An có thể phòng thủ tiếp được hay không, Lữ Phụng Tiên càng là không quan tâm. Mục đích của hắn, vốn chỉ muốn giết chết Trình Đại Lôi, đoạt lại người trong lòng của mình.
Với tình huống trước mắt, có lẽ chính mình cũng nên rời đi.
Lữ Phụng Tiên khe khẽ thở dài dưới đáy lòng.
Hồng Trần Liễu ngồi nghiêng trên ghế, nhìn xem bóng lưng rời đi của Lữ Phụng Tiên, khóe miệng của hắn treo một nụ cười quái dị.
Cơ hồ Lữ Phụng Tiên vừa đi không lâu, Hồng Trần Liễu đã truyền một mệnh lệnh, triệu tập những thuộc hạ tâm phúc đến trước mặt.
Từ Giang Nam chạy trốn tới Trường An, một đường hãm hại lừa gạt nhưng hắn vẫn khuấy lên được một hồi thanh thế. Hắn vốn không có thứ gọi là tâm phúc, mười mấy người trước mắt này đã là nhóm quyết sống chết đi theo hắn.
“Sự tình chuẩn bị ra sao rồi?” Hồng Trần Liễu hỏi.
“Bẩm nguyên soái, đã bố trí xong dầu hỏa cỏ khô ở các nơi trong Trường An, chỉ cần ra lệnh một tiếng, trong nháy mắt liền có thể để cho thành Trường An biến thành một biển lửa.”
Hồng Trần Liễu hơi gật đầu, lấy một cái rương ra, phân chia số ít vàng bạc châu báu này đến tay từng người một.
“Các ngươi một đường đi theo ta không dễ dàng, ta cũng không có thể cho các ngươi cái gì, sau khi thành bị phá, các ngươi đào tẩu từ cửa Tây, một đường đi về Xuyên Thục, nơi đó có thể có cơ hội sống sót cho các ngươi.”
“Nguyên soái, đến lúc đó ngài có thể đi với chúng ta không?”
Hồng Trần Liễu lắc đầu: “Ta quyết sống chết với thành Trường An.”
Thái độ hiện tại của Hồng Trần Liễu so với lúc gặp mặt Lữ Phụng Tiên là hoàn toàn khác biệt, hai mắt hắn đỏ ngầu, cả người như si như cuồng, hiển nhiên đã tẩu hỏa nhập ma tới cực điểm.
Hồng Trần Liễu bày ra thái độ như vậy, rất rõ ràng đã có lòng muốn chết. Cái gì gọi là tử trung, chính là tình nghĩa nâng đỡ bảo vệ nhau trên chiến trường từ hai phía mà thành, thấy một màn này, đám người đồng thời quỳ xuống, dập đầu ba cái thật mạnh lên mặt đất.
“Xin nguyện chết theo nguyên soái đi đến kiếp sau cùng ngài, làm tùy tùng cho nguyên soái.”
Hồng Trần Liễu đỡ từng người một dậy, nói: “Được, được, cũng là nam tử hán chém giết trên chiến trường, không cần khóc sướt mướt như nữ nhi.”
“Không cho phép một ai chọn cái chết.” Hồng Trần Liễu chân thành nói: “Đừng để ta xuống đó ngay cả tiền giấy cũng không có mà dùng.”
Đám hán tử trái tim sắt đá hiện tại đều cố nén nước mắt, bọn họ vốn đã có lòng muốn chết, nhưng câu nói sau của Hồng Trần Liễu lại khiến suy nghĩ tìm chết của bọn họ chấm dứt.
“Sống khỏe mạnh, tìm một lão bà, sinh mấy người con trai, sống yên ổn hết cuộc đời của các ngươi.” Hồng Trần Liễu thở thật dài: “Trận loạn thế này ắt kết thúc, đến lúc đó các ngươi vẫn kịp hưởng thụ.”
Trời tối người yên, Trình Đại Lôi ngồi một mình trong doanh trại đọc tình báo vừa được đưa tới.
Chiến tranh đánh tới bây giờ, Trình Đại Lôi cũng chuyển từ Lăng Xuyên thành đến tiền tuyến, lúc nào cũng nhìn chằm chằm diễn biến chiến cuộc.
Ai cũng biết đây đã là trận chiến cuối cùng, cho dù là ai cũng không dễ dàng.
“Đại đương gia.” A Hỉ đột nhiên từ bên ngoài đi vào: “Cửa Tây có biến.”
Lý Hành Tai phụ trách cửa Đông, cửa Nam, cửa Bắc, Trình Đại Lôi phụ trách cửa Tây. Trong đoạn thời gian này, ba cửa thành còn lại đánh chiến kịch liệt, cửa Tây lại là gió êm sóng lặng, trong cả quá trình này cơ hồ không có phát sinh bất cứ chuyện gì.
Nhưng không nghĩ tới ngay tại thời khắc sống còn, cửa Tây đột nhiên có động tĩnh.
Trình Đại Lôi không thay đổi biểu lộ, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cửa Tây mở ra, đại đội Nhung Tộc dũng mãnh rời khỏi thành Trường An, Trương tướng quân đã động thủ với bọn họ.”
Xem ra cũng đến thời điểm.