Chương 1269: Hung Hãn Không Sợ Chết
Trình Đại Lôi lắp bắp nói một tiếng, hành động của Nhung Tộc cũng không ngoài dự liệu của hắn. Trận chiến đánh tới bây giờ, Nhung Tộc đã mất đại thế, hết lần này tới lần khác Hồng Trần Liễu cũng không phải Dã Nguyên Hỏa, hắn không thể ngăn tình huống này xảy ra.
Thế nên Nhung Tộc bỏ thành mà chạy là lựa chọn duy nhất.
“Thông báo Trương Tự quân, bảo hắn thả một con đường, để cho Nhung Tộc đi.”
“Thả bọn họ đi?” A Hỉ cả kinh.
“Nhung Tộc đã bị giết sợ bể mật, bây giờ chỉ muốn liều mạng đánh ra một con đường sống, mà chúng ta muốn là thắng lợi. Hai bên vốn dĩ không tranh giành cùng một loại đồ vật. Hà tất chém giết tiếp với bọn họ.”
Trình Đại Lôi nghĩ nghĩ lại nói: “Để cho Ngư Tự quân truy kích, Long Tự quân đi trước một bước mai phục ngoài ba mươi dặm. Mặt khác, thúc ngựa chạy đi thông báo Tần Man ở Tịch Chiếu quan, để cho hắn cũng bắt đầu di chuyển.”
Nhung Tộc bị giết đến tuyệt vọng, liều mạng với người tuyệt vọng thực sự không phải chuyện dễ dàng. Đối phó dạng người này, trước tiên cần phải cho bọn họ hy vọng, tiếp đó tự tay dập tắt hi vọng này.
Thành Trường An vừa vỡ, Nhung Tộc còn sót lại đã không đáng lo lắng. Dù cho có hơi phiền toái nhưng Lý Hành Tai vẫn có đủ khả năng ở lại giải quyết được.
A Hỉ lập tức bày ra hành động, mang mệnh lệnh của Trình Đại Lôi thông báo ba quân. Nhiều năm chinh chiến, Trình Đại Lôi khổ cực không có uổng phí, Cáp Mô trại thể hiện ra năng lực chấp hành cực mạnh. Nhân mã ba quân mỗi người giữ đúng vị trí của mình, bắt đầu dựa theo Trình Đại Lôi phân phó mà làm việc.
Trình Đại Lôi tự mình đến trước trận, đống lửa chiếu sáng rực cả đêm tối. Chém giết còn đang tiếp tục, nhưng sau khi Trình Đại Lôi để lộ một con đường, bọn họ đã mất đi ý chí chiến đấu, mục đích chỉ còn mỗi chạy trốn.
Dạng này tự nhiên tạo thành sức chiến đấu có cũng như không, bị giết đến mười không còn chín.
Trước cửa thành chém giết tưng bừng, trên đường bị Triệu Tử Long và Quan Ngư chặn đánh, lại giết nốt một bộ phận quân địch, cuối cùng để Tần Man kết thúc công việc.
Cho đến hiện tại, Nhung Tộc có thể còn lại một phần ba cũng đã không tệ rồi, những người còn lại cũng không vẫy vùng ra được sóng gió gì.
“Đại đương gia.” Lưu Bi đi tới bên cạnh Trình Đại Lôi, đứng cùng một chỗ với hắn mà nhìn chằm chằm chiến trận trước mắt.
“Hẳn là đã nhận được tin báo từ bên phía Lý Hành Tai, bọn họ đánh như thế nào?”
“Vẫn đang tổng tiến công cửa Nam, tạm thời còn chưa kiểm soát được thế trận.”
Trình Đại Lôi gật gật đầu: “Đoán chừng ý kiến nội bộ lần này của Nhung Tộc cũng không thống nhất, có người muốn đánh, có người không muốn đánh. Cùng lắm là kéo thêm được một hai hiệp, bọn họ không thể chống được bao lâu.”
Lưu Bi nghĩ nghĩ, nói: “Đại đương gia, bây giờ bắt đầu vào thành là thời cơ tốt nhất?”
Trình Đại Lôi lắc đầu: “Đợi thêm một chút, cho Lý Hành Tai một chút thời gian.”
Trận chiến này, rõ ràng là Lý Hành Tai góp sức phần nhiều, còn về Trình Đại Lôi, hắn cũng không phải không có phát huy tác dụng gì, chỉ có điều hắn đã giữ thái độ thờ ơ chỉ muốn ngồi xem trò vui trong một thời gian rất lâu rồi.
Nhưng người trong thiên hạ cũng không thèm để ý những thứ này, trong mắt bọn họ, ai tiến vào thành Trường An trước sẽ mang ý nghĩa ai đánh bại Nhung Tộc, thu phục lại non sông cũ.
Đây là danh vọng lớn nhất thiên hạ.
Quần hùng tranh giành, liều chết không chỉ mỗi binh lực, thu phục lòng người mới càng quan trọng hơn.
Lý Hành Tai đánh bại Dã Nguyên Hỏa tại Giang Nam, xem như thu hoạch được rất nhiều lòng người. Nếu lại có thể công phá thành Trường An, trong thiên hạ còn người nào có thể chống lại hắn.
Lưu Bi khe khẽ thở dài trong lòng, Trình Đại Lôi không muốn vào thành, là muốn chắp tay nhường lại danh vọng này.
Ngẩng đầu nhìn chằm chằm chiến đấu trước mặt, ánh lửa lúc tối lúc sáng hắt lên mặt Lưu Bi. Cả người hắn lộ ra bất lực sâu sắc.
Trời cho mà không lấy, phụ ý trời. Toàn bộ thiên hạ đều được đặt trước mặt, Trình Đại Lôi ngược lại muốn chắp tay nhường cho người khác, làm chuyện như thế, sợ về sau sẽ có báo ứng.
Giờ khắc này, ngay tại cửa cửa Nam thành Trường An, quân Giang Nam phụ trách chiến đấu còn đang đánh chiến.
Lý Hành Tai tự thân lên trận chỉ huy, lấy thế liều lĩnh công thành, muốn trước khi trời sáng kết thúc trận chiến tranh này.
Tình huống bên phía Trình Đại Lôi đã được đưa tới ở đây, hắn đã biết cửa Tây chưa đánh đã tan, hơn nữa Trình Đại Lôi thả một đường sống cho Nhung Tộc chạy trốn.
Đây là Trình Đại Lôi quyết định, nếu như là Lý Hành Tai, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Lý Hành Tai có mối hận diệt chủng với Nhung Tộc, thù nhà hận nước chung vào một chỗ, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha bất kỳ một tên nào Nhung Tộc.
Nhưng đây đều là thứ yếu, hắn chỉ sợ Trình Đại Lôi thừa cơ vào thành. Nếu thật sự là như thế mà nói, khoảng thời gian khổ cực vừa qua, chính là hắn không công làm áo cưới cho người.
Thế là hắn không tiếc xung phong đi đầu, tận lực tăng tốc tiết tấu tấn công, tận lực kết thúc trận chiến tranh này.
Nhưng Lý Hành Tai không hiểu nổi, nội bộ Nhung Tộc đã tan đàn xẻ nghé, Nhung Tộc đã bỏ thành mà chạy từ cửa Tây. Tại sao quân lính ở cửa nam của Nhung Tộc vẫn còn liều mạng tử chiến như thế?
Bởi vì kẻ hiện tại đang đứng trên tường thành chỉ huy chiến đấu là Hồng Trần Liễu.
Hắn làm sao không biết đại thế đã mất, nhưng chính là bởi vì đặt mình vào tử địa, nên mới hung hãn không sợ chết như thế.
Hắn liếc mắt nhìn về dưới thành, phát hiện bó đuốc ở dưới chỗ Lý Hành Tai, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh.
“Lý Hành Tai à Lý Hành Tai, ta không dễ dàng đưa cái thành Trường An này cho ngươi được đâu.”
Một tín hiệu mật được truyền xuống, lặng lẽ đưa cho thủ hạ chính mình an bài tốt.
Khắp các nơi trong thành Trường An đã được bố tr1i xong xuôi cỏ khô dầu hỏa. Với loại thời tiết trời hanh vật khô này, còn có gió Đông Nam thổi.
Chỉ cần một đốm lửa, liền có thể để cho thành Trường An hóa thành biển lửa, biến tòa thành thiên hạ đệ nhất này ra tro tàn.
Bên này, Hồng Trần Liễu tiếp tục lừa gạt bọn thủ hạ đi chịu chết, trì hoãn thời gian quân Giang Nam phá thành. Lòng Lý Hành Tai nóng như lửa đốt, nhưng thứ khiến hắn nôn nao hơn là, cái thành Trường An này hết lần này tới lần khác đánh mãi không xong.
Bỗng nhiên, hướng tây bắc bùng ánh lửa, khói đen ngút trời. Hồng Trần Liễu thấy cảnh này, nhịn không được cười ha ha, mãnh liệt quay đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các huynh đệ, lên đánh với ta.”