Chương 1270: Cáp Mô Phá Thành
“Đại đương gia......”
Lưu Bi vội vã đi tới trước mặt Trình Đại Lôi: “Đại đương gia, trong thành vừa xuất hiện ánh lửa, Nhung Tộc có thể muốn phóng hỏa thiêu thành?”
Trong lòng Trình Đại Lôi cả kinh, khó có thể tin nói: “Hồng Trần Liễu à Hồng Trần Liễu, ngươi quả nhiên thật ác độc.”
Mặc dù chỉ mới chạm mặt Hồng Trần Liễu được mấy lần, nhưng Trình Đại Lôi biết rõ cách làm người của Hồng Trần Liễu, hắn là loại người âm hiểm thất đức, dám làm cả chuyện đoạn tử tuyệt tôn.
“Đại đương gia, vào thành đi. Ngài không tính toán thiệt hơn cho bản thân thì cũng phải lo cho bách tính thành Trường An.”
Trình Đại Lôi nhíu chặt lông mày, nếu thành Trường An hóa thành biển lửa, đế quốc thiệt hại cực lớn.
“Đại đương gia, đại đương gia......”
Lưu Bi, Trương Phì, Từ Thần Cơ nhao nhao góp lời.
“Chúng ta vào thành đi.”
Trình Đại Lôi cắn răng một cái, trong miệng thốt ra hai chữ:
“Vào thành.”
Trình Đại Lôi ra lệnh một tiếng, tam quân reo hò, đại gia chờ mệnh lệnh này đã quá lâu.
Quan Ngư, Triệu Tử Long lĩnh quân truy kích Nhung Tộc, bây giờ binh lực trên tay Trình Đại Lôi cũng không nhiều, nhưng đối phó với Nhung Tộc trong thành Trường An hiện tại là đã đủ rồi.
Trương Phì một ngựa đi đầu, trượng Bát Xà Mâu trong tay mở đường, lĩnh quân xông phá cửa thành. Có thể nói gặp người liền giết, bắt được người liền chặt.
Ai không sợ ma đầu trên sa trường này, nhất là đã Nhung Tộc bị giết bể mật.
Trình Đại Lôi tự mình ra trận, ngồi lưng Hắc Ngưu, cầm Quỷ Diện rìu trong tay. Lần hành động này của hắn cũng không phải tiêu diệt Nhung Tộc, mà là dập lửa.
Hắn cũng không hi vọng tòa thành thiên hạ đệ nhất này, hình ảnh chí cao vô thượng của đế quốc hóa thành phế tích.
Phía trước đã an bài xong xuôi, Trương Phì lĩnh quân tấn công Nhung Tộc, Cao Phi Hổ Cao Phi Báo lĩnh quân dập lửa.
Nhờ có huấn luyện thường ngày, sau khi phân chia nhiệm vụ xong, đám người mỗi người giữ đúng vị trí của mình, rất nhanh liền có hiệu quả cực tốt.
Bây giờ Trình Đại Lôi cưỡi Hắc Ngưu vào thành, cảnh tượng trong thành Trường An cơ hồ có thể dùng nhân gian luyện ngục để hình dung.
Trước đó khi Lý Nhạc Thiên thủ thành, đã rút sạch tinh khí thần của thành Trường An. Khi Dã Nguyên Hỏa tọa trấn thành Trường An, mặc dù không có làm ra hành động đồ thành, nhưng thượng tầng quý tộc Nhung Tộc cướp hiếp nữ nhân, ngược sát bách tính phổ thông cũng là chuyện không thể tránh né.
Nhất là sau khi Hồng Trần Liễu đi tới thành Trường An, hắn vốn đã tẩu hỏa nhập ma, không tiếc hết thảy mà liều mạng với Lý Hành Tai, liền mặc kệ tất cả đẩy thành Trường An vào biển lửa, hắn nào để ý tính mệnh bách tính bình dân.
Đối mặt một màn này, chính cả Trình Đại Lôi giết người như ngóe cũng cảm thấy run sợ trong lòng.
Trận loạn thế này tới quá đột nhiên, thời gian kỳ thực cũng không tính quá dài. Nhưng lại bởi vì quá mức vội vàng, tiêu hao quá nhiều sinh mệnh lực của đế quốc.
Chỉ nguyện sau khi một trận chiến cuối cùng này kết thúc, đế quốc có thể nghỉ ngơi phục hồi lại được, khôi phục phồn hoa ngày xưa.
Lại nói, ngay lúc này Lý Hành Tai đã biết chuyện Trình Đại Lôi vào thành.
Quả nhiên, trên đời ai dễ dàng gì từ bỏ cái ghế này được, Trình Đại Lôi đã nhường mình lâu lắm rồi, cũng coi như giữ uy tín, nhưng đến một khắc cuối cùng, hắn vẫn là không nhịn được.
Lý Hành Tai cắn răng, sự tình về sau chính mình không quản được. Trước mắt chủ yếu chuyện là công phá cửa thành trước mắt.
“Giết!”
Hắn gào thét một tiếng, Lần nữa lĩnh quân xung kích.
Trên đầu thành, Hồng Trần Liễu làm sao không biết mình đã đi đến tận thế. Nhưng càng là như thế, hắn càng là điên cuồng, liều lĩnh dùng mạng người trải sẵn con đường chết cho mình.
Lý Hành Tai mặc dù đã dùng tất cả sức lực, nhưng muốn kết thúc chiến đấu trong thời gian ngắn là chuyện không thể nào.
Trình Đại Lôi vào thành xong, không làm chuyện gì khác, mang theo một đội nhân mã đi thẳng đến cửa Nam.
Cửa nam do chính Hồng Trần Liễu suất lĩnh Nhung Tộc, tiến hành trận tử chiến cuối cùng, kỳ thực thể xác tinh thần ai ai cũng đã mệt rồi. Chỉ là dấn thân vào chiến trường này, tất cả mọi người có chút thân bất do kỷ, cơ hồ là dựa vào bản năng để chém giết, lại không biết chính mình chiến đấu vì lí do gì.
Bây giờ, Trình Đại Lôi đuổi tới cửa Nam, bó đuốc chiếu lên gương mặt hắn, cây rìu đen trong tay như thôn phệ hết thảy ánh sáng, cũng không biết uống qua bao nhiêu máu tươi.
“Nguyên soái, nguyên soái!”
Phó tướng vội vã báo tới, trước mặt Hồng Trần Liễu nói năng có chút lộn xộn.
“Cáp Mô trại giết tới, Là...... Là...... Trình Đại Lôi !”
Hồng Trần Liễu cả kinh trong lòng, giống như tảng đá lớn treo trên cao cuối cùng cũng rơi: Nên tới cuối cùng vẫn là tới.
“Sợ cái gì, cũng giết luôn!” Hồng Trần Liễu hiển nhiên đã giết đỏ cả mắt, gầm thét lên như thế.
Bây giờ, Lý Hành Tai ở ngoài thành tấn công mạnh, chết sống muốn chiếm được cửa thành. Trình Đại Lôi lĩnh quân đuổi tới, thật ra, quân lính sau lưng Trình Đại Lôi cũng không nhiều, nhưng thanh danh của hắn thực sự dọa người.
Hồng Trần Liễu mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng phó tướng lại đang không ngừng bồn chồn. Tình hình thế này còn có ý nghĩa gì để liều mạng à, liều mạng chính là đi chịu chết. Huống chi, kẻ địch còn là Trình Đại Lôi.
“Rống!”
Đang lúc này, quân lính đứng phía sau Trình Đại Lôi phát ra từng đợt gào thét, bày ra tư thế sẵn sàng công kích. Trong lúc nhất thời, sát ý dạt dào, sĩ khí hung hăng như bò thấy máu.
“Giết!”
Trình Đại Lôi giơ cây rìu lên, đã chuẩn bị xung kích. Dưới ánh lửa sáng tắt, gương mặt hắn giống như ác ma, cờ Cáp Mô phần phật mà múa sau lưng tựa như ngọn lửa bao trùm phía sau làm nổi bật khí thế hắn.
Nhung Binh bày trận trước mặt Trình Đại Lôi hiện tại đang hai chân run rẩy, có người còn cầm không nổi binh khí, trường mâu đoản đao rơi xuống đất.
Dù sao cũng là có sẵn hung danh, dù cho Trình Đại Lôi rất ít tham dự chiến trường của Nhung Tộc, nhưng không có nghĩa là Nhung Tộc không lo sợ danh tiếng hắn. Cho dù trong thời kì kỵ binh Nhung Tộc quét ngang thiên hạ, bọn họ cũng không chiếm được lợi thế gì trước mặt Trình Đại Lôi.
Nhân vật đã để lại một bóng ma tâm lí hằn sâu trong lòng Nhung Tộc cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt bôn họ. Cả đoàn quân Nhung Tộc đều run sợ trong lòng, nội tâm cảm khái giống nhau: Quả nhiên là xấu đến xưa nay chưa từng có sau này cũng không ai sánh bằng.
Tướng mạo xấu đau xấu đớn, Hắc Ngưu hắn cưỡi cũng xấu, lá cờ sau lưng càng xấu.