Chương 127: Trốn Thoát

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 698 lượt đọc

Chương 127: Trốn Thoát

Trình Đại Lôi trong lòng giật mình, thực sự đã để Mạnh Tử Vân giải thoát cho con quái vật này. Bây giờ sơn trại chỉ có thể 50 người có khả năng đánh đấm, mà sợ rằng cũng không có nhiều cơ hội chiến thắng khi gặp phải Bách Nhân Địch Mãnh Hán.

“Mọi người nhanh chóng giải tán, đừng bước tới, coi chừng chết vô ích.” Trình Đại Lôi vội vàng hét lên, giết một kẻ hung hãn như Đỗ Mậu, giết bảy tám người không khó bằng chém dưa cắt rau.

Đám đông giải tán, đã có người đem cung tiễn ra, gặp phải người như vậy tốt nhất không nên đánh gần.

Vào thời khắc mấu chốt, Tần Man cầm thương đứng ra.

“Ha, ta nhận ra ngươi, lần trước không đánh, lần này chúng ta phân thắng bại.” Đỗ Mậu.

“Được.” Tần Man vung thương, giống như một con rồng đen đang nhảy múa trên không trung.

Ánh mắt Đỗ Mậu đảo quanh, tốt hơn hết nên đá vào cánh cửa gỗ của ngục tối phía sau, rồi dùng hai tiếng lách cách gỡ một nửa cánh cửa gỗ trên tường.

Hai bên đứng đối diện nhau, giống như hai con thú hoang, tìm kiếm điểm yếu của nhau và chờ đợi một đòn chí mạng.

Một tên thổ phỉ, một tên ác bá, hổ lên núi và hổ xuống núi, rồng trên biển và rồng lên mây, xem ra sớm muộn gì cũng nên có trận chiến này, ong Hùng Hội, long hổ đấu.

Trình Đại Lôi cũng phái người đi lấy quỷ diện bủa cung mình, không thể nói rằng vào thời điểm quan trọng, búa rìa của mình cũng có thể phát huy vai trò.

Đỗ Mậu và Tần Man lao vào chiếu đấu dưới ánh sáng của đuốc lửa. Đỗ Mậu quơ cánh cửa, nhẹ nhàng, thoải mái như thể cánh cửa gỗ nặng nề không có chút lượng gì trong tay. Thứ mà Tần Man sử dụng chính là Mai Hoa Thương, dùng một cây thương đánh ra, nhị hoa nở rộ, sát ý ẩn hiện trong từng đóa hoa thương.

Trình Đại Lôi quan sát xung quanh, thành thật mà nói, hắn không giúp được gì nhiều. Không chỉ hắn, mà Lâm Thiếu Vũ cũng mang theo thương, không biết đến tấn công từ đâu.

Toàn bộ sơn trại sáng rực, đêm nay lại diễn ra một trận đấu rồng với hổ, thật khó phân biệt cao thấp.

Tần Man cùng Đỗ Mậu đánh nhau khó phân thắng bại, nhất thời không ai làm gì được.

Vào lúc này, cung tên từ nhà kho đã được lấy ra, thiết Cung thuộc sở hữu của sơn trại có thể trang bị cho hai mươi người.

“Tần Man, lui ra.” Trình Đại Lôi giơ tay chỉ huy cung thủ phía sau: “Mười người mỗi đội tách ra, chuẩn bị.”

Tần Man liên tục tấn công, buộc Đỗ Mậu phải lùi lại, đồng thời nhảy ra khỏi khu vực chiến đâu.

“Phóng!” Tay Trình Đại Lôi phất mạnh xuống.

"Đội thứ nhất chuẩn bị, đội thứ hai…thả."

Trong nhóm mười người, những mũi tên liên tiếp được bắn về phía Đỗ Mậu cùng Mạnh Tử Vân, một khắc cũng không ngừng. Đỗ Mậu vung tấm cửa gỗ trong tay chặn gần hết mũi tên, nhưng hắn vừa đánh vừa lui, không thể tiến lên nửa bước.

"Đem bọn hắn bức đến vách núi, đừng cho bọn họ đến gần đường xuống núi.”

Trại Cáp Mô chỉ có một con đường duy nhất xuống núi, còn lưng chừng núi là một hẻm vực không có đáy.

Đỗ Mậu nắm lấy Mạnh Tử Vân, một mực lui về phía sau, cuối cùng thối lui đến vách núi.

Lúc này, Trình Đại Lôi ngăn cản thuộc hạ tiếp tục bắn tên mà dùng cung tên nhằm vào họ.

Chiến đấu đến bây giờ, Đỗ Mậu cùng Mạnh Tử Vân trên thân đều đã bị thương, may mắn là trại Cáp Mô bên không có bất kỳ thương vong gì.

"Đỗ lão đại, sau lưng đã đến đường cùng, chi bằng gia nhập trại Cáp Mô của bọn ta, mọi người được ăn uống no say, chẳng phải vui hơn sao." Trình Đại Lôi thật đúng là không đành lòng giết tên Trùng đại lười này, nếu như hắn có thể quy thuận trại Cáp Mô, thực lực của sơn trại chí ít có thể nâng lên một bậc.

"Họ Trình, ngươi đừng làm bộ dạng này, lão tử làm quỷ cũng sẽ không theo ngươi!"

Trình Đại Lôi vung tay lên: "Thả Lưu Bi."

Lưu Bi hai tay ôm vào nhau đứng dậy, ánh mắt quét qua hai người phía trước vách núi không buồn vui, trong mắt hiện lên vẻ thương hại.

"A, tội gì khổ như thế chứ..."

Trong phút chốc, cả hai cảm giác tinh thần bị suy sụp, từ trong ra ngoài đều ớn lạnh.

Đỗ Mậu nhớ lại những ngày trước khi bị Lưu Bi chi phối, sợ hãi nhìn Lưu Bi rồi nhìn về phía vách núi không đáy phía sau. Đột nhiên nắm lấy vai Mạnh Tử Vân, thân thể ngã về phía sau.

"Này, đi thôi."

Hai người rơi thẳng vào vách núi, trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng vang thảm thiết của Mạnh Tử Vân.

Cảnh tượng này khiến Lưu Bi choáng váng, thật không thể tin mà gãi gãi đầu: "Chuyện xảy ra như thế nào, ta còn chưa nói gì.”

“Được rồi, bấy nhiêu là được.”

Trình Đại Lôi vỗ vai cậu, đứng trên mỏm đá nhìn xuống.

“Nếu như rơi xuống như thế này, e rằng sẽ thịt nát xương tan.” Từ Thần Cơ nói: “Vách đá này có thể cao đến hàng trăm thước”.

"Nói chung là ..." Trình Đại Lôi dừng lại: "Bình thường rơi xuống núi đều không chết được, nói không chừng còn có thể kích phát ra điều gì đó bất ngờ nữa.”

“Ta phái người đi xem xét tình hình, nhất định phải giết chết hai người này.” Tần Man.

"Không cần, giặc đến đường cùng thì đừng đuổi theo, trách chúng bức bách làm liều thì nguy hiểm cho mình.

Trình Đại Lôi nói xong, đột nhiên cảm giá trên mặt mát lạnh, hắn ngóc đầu lên, liền nhìn thấy bông tuyết từ trên trời rơi xuống, che kín bầu trời, giống như có người rắc ngọc bích vỡ vụn từ bầu trời xuống.

Đúng vậy, tuyết rơi.

Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm nay, so với trước tới sớm hơn một chút.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right