Chương 128: Đến Hắc Thạch Thành

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 837 lượt đọc

Chương 128: Đến Hắc Thạch Thành

Tuyết không ngừng rơi dày đặc, tuyết rơi dày đặc trên các sườn núi, thân cây, mái nhà. Một số phòng lớn trong trại đã bị sập, vì vậy phải tranh thủ sửa sang lại trước khi tuyết rơi dày hơn.

Thời tiết như thế này không làm được gì, Trình Đại Lôi, Từ Thần Cơ và những người khác ăn qua mấy bữa lẩu, mà thời gian còn lại chỉ đành nói chuyện với Liễu Chỉ.

Thời gian trên thế giới này thật là nhàn rỗi. Thời tiết như thế này không phải vì Trình Đại Lôi muốn lười biếng, mà là phải lười biếng. Trình Đại Lôi phải ở trong nhà ngắm cảnh tuyết rơi bên ngoài, chán thật, nhưng cũng nhàn nhã.

Thế giới kiếp trước vẫn luôn là 996, ngày này qua ngày khác, vì ước mơ mà tự mình lĩnh ngộ, bận rộn như bánh xe ô tô. Nhưng chưa từng nghĩ tới sinh ra làm người, kỳ thật không cần mệt mỏi như vậy.

Mãi đến ba ngày sau, tuyết rơi dày đặc mới dừng lại. Trình Đại Lôi bước ra khỏi phòng, tuyết rơi dày đến bắp chân, cả thế giới đều bị tuyết trắng bao phủ, giống như điêu khắc bằng băng tuyết.

“Wow, tốt!” Trình Đại Lôi không thể không khen ngợi: “Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, năm sau chắc chắn là một năm tốt.”

"Tốt gì chứ, nửa năm rồi trời không mưa, hoa màu chết khô, hạt giống vừa mới thả xuống ruộng, đã có tuyết rơi như vậy, hoa màu chưa khai quật đã bị chết cóng." Nói xong lời cuối cùng, Từ Thần Cơ không ngại chế giễu Trình Đại Lôi vô tri: "Đại đương gia, cậu không biết không nên nói lung tung có được hay không, nếu ở bên ngoài bị người nghe được, rất dễ bị ăn đòn."

Trình Đại Lôi không bận tâm đến lời chế giễu của Từ Thần Cơ, nhưng hắn lại chú ý đến tin tức trong lời nói của ông ta.

"Đã nửa năm trời không mưa"

“Bình thườn mùa màng…không phải như vậy sao?”

“Cậu nghĩ xem, năm nay, đến cả mưa cũng không được mấy trận, ông trời đúng là muốn tuyệt đường sống của người ta mà.”

Trước giờ Trình Đại Lôi chưa bao giờ để ý đến thời tiết, hắn chợt thấy từ khi đến thế giới này, dường như chưa từng thấy mưa lần nào.

Hôm nay, Từ Thần Cơ đã nhắc nhở khiến Trình Đại Lôi đã chú ý đến sự việc này.

Nhìn tuyết trắng xung quanh mình, Trình Đại Lôi chợt cảm thấy động lòng, lúc này hắn nảy ra ý tưởng cho một vấn đề trước đây chưa bao giờ có lời giải.

Trước đó, Trình Đại Lôi muốn đến thành Hắc Thạch để thu hoạch một đợt điểm hoảng sợ, chỉ là hai nơi cách nhau quá xa, đề phòng gặp phải đám người hung hãn của thành Hắc Thạch thì quá trễ để trốn thoát.

Tuyết rơi dày thế này đã tạo cơ hội cho chính mình, nếu thay đổi xe ngựa thành xe trượt tuyết sẽ giảm tải cho ngựa và làm cho nó nhanh hơn.

Trong tâm của Trình Đại Lôi là tạo ra đủ 10 vạn giá trị hoảng sợ, rút đủ 10 lần liên tiếp, chỉ cần tận dụng thời gian rảnh rỗi trong mùa đông để hoàn thành vấn đề này.

Gọi Hoàng Tâm Nguyên tới và hỏi về tình hình ở thành Hắc Thạch. Đây là lần đầu tiên Trình Đại Lôi đến thành Hắc Thạch, hắn chưa quen cuộc sống nơi đây, nên việc làm thêm bài tập ở nhà cũng không tệ.

Bước tiếp theo là xác định các ứng cử viên cho hành động này. Thành Hắc Thạch đối với Trình Đại Lôi hoàn toàn xa lạ, không biết ẩn chứa loại cao thủ nào, cho nên lần hành động này vẫn phải chọn một ít cao thủ.

Ứng cử viên đầu tiên của Trình Đại Lôi là Lâm Thiếu Vũ. Lâm Thiếu Vũ là một trong số ít những người có thuộc tính ẩn mà Trình Đại Lôi gặp phải, đây là một thanh niên khao khát trở thành đại hiệp, hành động này là để trừng trị cái thiện và cổ xúy cho cái ác, làm sao có thể thiếu hắn ta.

Từ chuyện của Đỗ Mậu, Trình Đại Lôi nhận ra giá trị của nhân tài, thực sự nếu có một số nhân vật đỉnh cấp sẽ không để Đỗ Mậu lộng hành như vậy. Lưu Quan Trương muốn nâng cấp, nguyên lai người trong sơn trại không thể chậm trễ, lần này để cho Lâm Thiếu Vũ đi cùng, nói không chừng lấy được một ít điểm kinh nghiệm.

Sau đó đến Tần Man, Từ Thần Cơ, Lưu Bi và Trương Phì được lựa chọn. Tần Man là bảo chứng bằng vũ lực, với hắn dù gặp phải kẻ cường hãn cỡ nào cũng không thành vấn đề. Sở dĩ đưa Từ Thần Cơ đi là để ngăn cản sữa độc của ông ta làm hại sơn trại, Lưu Bi và Trương Phì đương nhiên muốn cho bọn họ một ít điểm kinh nghiệm. Về phần Quan Ngư… hắn ta vẫn còn việc phải làm ở sơn trại, đem Vô Cực đao truyền cho mọi người, vì Trình Đại Lôi bồi dưỡng ra một đội binh đao.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ, một nhóm sáu người lên đường đến thành Hắc Thạch bằng bốn chiếc xe trượt tuyết do ngựa kéo. Bốn cái bóng như con kiến xuất hiện trên nền tuyết mênh mông.

Đô, kích hoạt mười lần nhiệm vụ cướp bóc các hộ giàu có trong thành.

Thiên khoảnh tuyết nguyên phiếm dạ quang,

Thi tình nhân ý lưỡng mang mang,

Tiền thôn ngũ lộ bằng quân đạp,

Lộ dã điều điều dạ dã trường. (Bài này mình đã tìm trên mạng mà hổng tìm ra)

Trong mênh mông sông núi, bốn con ngựa vội vàng kéo chiếc xe trượt bằng ván gỗ phi nước đại trên tuyết.

Trình Đại Lôi đang ngồi trên chiếc xe trượt tuyết, quấn quanh một chiếc áo choàng, gió thổi vào mặt hắn, mắt và lông mày đều bị sương muối bao phủ. Hắn quấn chặt chiếc áo choàng vào người, trong miệng thong thả đọc bốn dòng thơ.

Trương Phì hai mắt sáng lên: "Đại đương gia còn có thể làm thơ!"

“Ha, đã để ngươi nhìn ra.” Trình Đại Lôi nói: “Ta thường đọc sách hiền triết, nghĩ đến việc làm nên sự nghiệp vì nước vì dân, ta oán trách thế giới và cuộc đời đã buộc ta từ một học giả thành một sơn tặc…”

Khi nói ra điều này, Trình Đại Lôi mặt không đỏ tim không đập. Hắn nhìn bộ dáng ngây ngẩn cả người của Trương Phì, hỏi: "Chẳng lẽ, tam gia cũng là người đồng đạo?”

"Cái này…lúc rãnh rỗi thì ta cũng có thú vui viết văn để tiêu khiển.”

"Chậc chậc!"

Trình Đại Lôi cong môi, điều này thật sự không ngờ, ai có thể nghĩ rằng Trương Phì, người có bộ dáng thô kệch, trong lòng vẫn là một thanh niên văn học.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right