Chương 1277: Xin Từ Chức

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,284 lượt đọc

Chương 1277: Xin Từ Chức

Đêm khuya tĩnh lặng, cửa sổ thư phòng mở ra, từ ngoài cửa sổ Bạch Nguyên Phi nhảy vào.

“Đại đương gia, ngài có việc gọi ta?”

Trình Đại Lôi trừng hắn một cái: “Sao lần nào đến, ngươi cũng không gõ cửa đi vào.”

“Đại đương gia không biết, đây là quy định của nghề này, bọn thần làm nghề này sẽ cố hết sức không đi qua cửa.”

Trình Đại Lôi xua xua tay, đưa thư ở trên bàn cho hắn: “Hai phong thư này ngươi giao cho Lưu Bi, phong thư còn lại âm thầm giao cho Lưu Bi, nhất định phải để hắn tự mình xem.”

“Thuộc hạ sẽ làm.”

Bạch Nguyên Phi đáp lại một tiếng, trước khi đi, nhìn Trình Đại Lôi một cái, nói: “Đại đương gia có phải có tâm sự gì hay không?”

Trình Đại Lôi sơ ý giật mình, xua xua tay nói: “Ta có thể có tâm sự gì, lui xuống làm việc đi, không có chuyện gì đâu.”

Bạch Nguyên Phi đáp lại một tiếng, nhịn không được lại nói: “Đại đương gia, trời có sập xuống đi chăng nữa cũng có các huynh đệ cùng nâng lên, ngài không cần giữ mọi việc trong lòng.”

“Đi đi, việc này không được sai sót.”

Bạch Nguyên Phi cáo từ, vẫn rời đi từ cửa sổ như lúc trước, một lát, Trình Đại Lôi đã nghe được tiếng ngói vang trên đỉnh đầu.

Trình Đại Lôi lắc đầu cười khổ một tiếng, thật sự giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Bạch Nguyên Phi quen làm trộm, tặc tính sợ là vĩnh viễn không thay đổi được.

Tùy thôi, tươi cười trên mặt Trình Đại Lôi dần dần biến mất, cũng chỉ còn lại chua xót.

Ngay cả Bạch Nguyên Phi cũng có thể nhìn ra được tâm sự nặng nề của bản thân, nói gì là những người khác, có một số việc thật sự là không giấu được người khác.

Đêm dài tĩnh lặng, một mình Trình Đại Lôi đứng ở trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn sao trên trời.

Nhưng trong lòng Trình Đại Lôi cũng không bình tĩnh, trước mắt hay đáy lòng cũng là mây đen dày đặc. Vất vả cực nhọc đi đến hôm nay, làm sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ, trong lòng Trình Đại Lôi cũng có chút không cam lòng. Thật sự có những thứ hắn không thể buông bỏ được, nhưng cuối cùng sợ là cái gì cũng không giữ được.

Nên đi thì đi, nên bỏ thì bỏ, nếu cần bỏ mà không bỏ, nhất định sẽ hỏng.

Đến ngày hôm sau, Trình Đại Lôi lập tức vào cung cầu kiến Lý Hành Tai.

Hiện tại Lý Hành Tai cũng là nhiều việc quấn thân, bận tối mặt tối mày. Nhưng mà hắn cũng cho Trình Đại Lôi thể diện, cho dù trăm công nghìn việc, cũng để dành thời gian gặp Trình Đại Lôi.

Hai người gặp mặt ở điện Quang Hoa, Trình Đại Lôi cúi người: “Thần thỉnh an bệ hạ.”

Lý Hành Tai xua xua tay: “Được rồi, nơi này cũng không có người ngoài, không cần vừa gặp mặt đã bày ra bộ dạng như vậy. Ngươi hiếm khi gặp người khác, không dễ dàng tới gặp trẫm, nói đi, hôm nay vì sao lại tới?”

Trình Đại Lôi nói: “Thần đến cáo từ với bệ hạ.”

“Ngươi phải đi?” Lý Hành Tai ngẩn người, tươi cười trên mặt miễn cưỡng duy trì, ánh mắt chợt lóe rồi biến mất: “Về Lương Châu?”

Trình Đại Lôi nói: “Cũng không nhất định là về Lương Châu, chỉ là muốn ngao du ngắm cảnh, năm đó binh hoang mã loạn, đi đến nơi nào thì đánh tới nơi đó, rất nhiều nơi ta cũng không thấy qua. Hiện tại vất vả lắm thiên hạ mới thái bình, ta cũng muốn ra ngoài một chút, cuối cùng hẳn là vẫn sẽ về Lương Châu.”

Trong lòng Lý Hành Tai không hiểu, ngoài miệng nói: “Trình Đại Lôi, ngươi thế mà cũng có nhã hứng như vậy, hiện tại trẫm bận tối mày tối mặt, ngươi lại có thể nghĩ đến kiếp phù du nửa ngày nhàn. Có đôi khi, trẫm thật muốn đổi với ngươi.”

“Thần không dám.”

Lý Hành Tai cười cười, nói: “Nhưng trẫm cũng không thể để ngươi đi, đại hội chư hầu sắp tới, phân phong thiên hạ, ngươi chính là người có công lớn nhất. Trẫm đã vì ngươi chuẩn bị một phần thưởng lớn, lớn đến mức ngươi không thể tưởng được.”

Trình Đại Lôi lắc đầu: “Lần này đại hội chư hầu, thần là không muốn tham dự.”

Lý Hành Tai nhíu mày: “Vì sao?”

“Cây cao đón gió, đá cao hơn bờ sẽ bị sóng đánh. Hiện tại bên ngoài đã có tin đồn nhảm nhí, thần lại không dám trở nên nổi bật.” Trình Đại Lôi nói: “Ngày sau thiên hạ thái bình, ta chỉ ngóng trông có thể nhàn vân dã hạc cả đời.”

Ánh mắt Lý Hành Tai đảo qua Trình Đại Lôi, trên mặt gió êm sóng lặng, đáy lòng lại khó dò.

Hắn thật sự không rõ tâm ý của Trình Đại Lôi, vào lúc chư hầu khắp thiên hạ sôi nổi vào kinh thành, hắn lại làm theo cách trái ngược, lựa chọn rời thành Trường An.

Hắn thật sự đến cuối cùng là muốn cái gì? Là phát hiện thành Trường An không an toàn, phải về địa bàn của bản thân. Sau khi trở về tổ tiếp tục điều binh khiển tướng để gây rối.

Trong lòng phút chốc không nghĩ ra, Lý Hành Tai cười cười, nói: “Ngươi cũng không thể đi, lần này chư hầu vào kinh thành, ai biết bọn họ có tâm tư gì. Trẫm còn muốn dựa vào uy danh của ngươi, Trình Đại Lôi, chúng ta là người một nhà.”

Trình Đại Lôi xua xua tay: “Chư hầu khắp thiên hạ cũng nhìn ta không thuận mắt, ta rời khỏi nơi đây, có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái không cần thiết.”

Lý Hành Tai không có tiếp tục đề tài, nói: “Kinh Châu ra sao rồi?”

Trình Đại Lôi lắc đầu: “Hai vùng cách nhau quá xa, tin tức qua lại không tiện. Ta cũng rất lâu không nhận được chiến báo của bọn họ, hiện tại cũng không biết tình hình nơi đó sao thế.”

“Ngươi không biết, nhưng mà trẫm lại biết. Từ Vấn Thiên đã dẫn quân Giang Nam đánh Kinh Châu, theo tin tức hắn truyền đến, Lưu Bi đánh rất khá. Thục Vương ỷ vào nơi hiểm yếu và hùng binh, cũng khó có thể chống lại Lương Châu.” Lý Hành Tai cảm khái nói: “Trình Đại Lôi, ngươi dạy dỗ thủ hạ thật tốt.”

“Chuyện này cũng có thể.” Trình Đại Lôi nói: “Binh lính Lương Châu dù sao cũng đánh nhiều trận lớn, Thục binh không thể so sánh được với sức chiến đấu của đám binh lính này. Thục Vương mấy năm gần đây nghỉ ngơi dưỡng sức, tuy rằng có binh nhiều tướng mạnh trong tay, nhưng không có trau dồi qua thử thách nào lớn, không kinh đánh qua trận tử chiến nào, đánh không lại binh lính Lương Châu cũng là điều hiển nhiên. Nếu đổi lại là quân Giang Nam tới đánh cũng sẽ giống nhau.”

“Tuy là nói như thế nói, nhưng đối với thực lực của binh lính Lương Châu ngươi cũng không cần khiêm tốn quá mức.” Lý Hành Tai nói: “Tốt nhất là kết thúc trận chiến tranh này trước Trung Thu, trẫm phải để người trong thiên hạ thấy.”

Trình Đại Lôi gật đầu đáp ứng, nói: “Bệ hạ, ta muốn xin từ chức?”

“Trước cứ để đó đi, chuyện này ngày sau lại nói.”

Lý Hành Tai lập tức từ chối, Trình Đại Lôi cũng không có cách nào khác, chỉ có thể cáo từ.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right